Dương Tử Phi vội vàng trở về phủ, nhìn thấy lão cha gã liền giống như gặp được cứu tinh, cả người xông lên túm lấy Dương Hàn Bá nói năng lộn xộn: "Cha chạy mau chạy mau đi......"
Dương Hàn Bá bị gã lắc đến mức choáng váng, vội vàng sai người kéo gã ra, nhìn Dương Tử Phi rõ ràng là quá mức hoảng sợ, không vui quở mắng: "Trước công chúng còn lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì, ngươi không phải là muốn bắt hai tên điêu dân kia sao? Người đâu?"
"Cha......" Dương Tử Phi run rẩy nói: "Chúng ta gặp đại họa rồi!"
Dương Hàn Bá không cho là đúng nói: "Đại họa cái gì, không phải chỉ là hai tên điêu dân thôi sao?"
Lão thân là quận thủ một phương, nói là thổ hoàng đế cũng không quá, người có thể khiến lão sợ hãi ở Thanh Quốc này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Dương Hàn Bá dường như đã tính sẵn trong lòng nói: "Nói đi, hai bọn chúng có địa vị gì."
"Thái tử......" Dương Tử Phi vẻ mặt sợ hãi nói: "Cha, trong hai người đó có một người là Thái tử đương triều, cha chúng ta mau chạy đi! Nếu còn chần chờ thêm nữa thì không kịp mất, nói không chừng khi này Thái tử có thể đang trên đường tới đây giết chúng ta."
Thái tử!
Nghe được hai chữ này, đồng tử của Dương Hàn Bá co rút lại cả người như rơi vào hầm băng, đôi tay không chịu khống chế run rẩy, lão cố gắng bình tĩnh lại, trách mắng: "Nói bậy, Thái tử sao có thể đến An Dương Quận, đây nhất định là giả mạo."
Dương Tử Phi không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng vạn nhất là thật gã chẳng phải sẽ chết chắc sao, Dương Tử Phi khuyên nhủ: "Cha chúng ta mau chạy trốn đi, nếu hắn thật sự là Thái tử ở lại nơi này chúng ta cũng chỉ có đường chết, nếu là giả mạo ngày sau quay trở về báo thù cũng không muộn."
Dương Hàn Bá giãy giụa một hồi, rốt cuộc lão đã dành hơn phân nửa tâm huyết cả đời ở chỗ này thật sự không thể dễ dàng buông xuôi, Dương Tử Phi nhìn ra sự do dự của lão, bản thân lập tức chạy về thu dọn đồ.
"Cha, ta thật sự không muốn chết, ta đi trước một bước."
Dương Hàn Bá oán hận mắng thầm "Nhi tử bất hiếu", rồi cũng vội vàng đuổi theo, rốt cuộc vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, chẳng qua hai người thu dọn xong tay nải còn chưa kịp đi ra khỏi gia môn đã bị binh lính lao vào bao vây xung quanh, dẫn đầu chính là Triệu Viễn Sơn.
Phụ tử Dương Hàn Bá bị đưa tới trước mặt Tô Mạc, Tô Mạc không để ý tới lời xin tha của hai phụ tử này, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh áp giải bọn họ về hoàng thành giao cho Hình Bộ xử lý, không thèm quản chuyện này nữa.
Người chung quanh đều theo sự phân phó của Tô Mạc rút lui hết, gia hỏa Diệp Thanh Phong không biết xấu hổ này vừa thấy Tô Mạc hơi rảnh rỗi một chút là liền đi tới vẻ mặt không có ý tốt nói: "Bảo bối, việc của ngươi làm xong rồi, có phải nên đến lượt ta rồi hay không?"
Tô Mạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đi trở thành Minh chủ Võ Lâm đi!"
"Cái gì?" Diệp Thanh Phong bị câu nói không đầu không đuôi này của Tô Mạc làm cho mờ mịt.
Tô Mạc cầm lấy ấm trà đổ vào hai chén, nói: "Giang hồ cũng là một cỗ thế lực khổng lồ, cần phải có người đáng tin cậy nắm giữ mới được."
Diệp Thanh Phong thu hồi nét cười trên mặt, nhíu mày nói: "Bảo bối, những nhân thủ trong giang hồ quen với sự tự do tản mạn chỉ sợ sẽ không dễ dàng nghe lời ngươi nói như vậy đâu, huống hồ có rất nhiều nhân thủ giang hồ thực ra rất phản cảm với triều đình, muốn thu nạp bọn họ là điều không thể."
Tô Mạc buông chén trà, nhìn mặt Diệp Thanh Phong hiếm khi lộ ra sự nghiêm túc nói: "Ai nói ta muốn thu nạp bọn họ, không phải cho ngươi đi sao? Ngươi du tẩu giang hồ nhiều năm nhân mạch cực lớn, để ngươi ra mặt không phải sẽ tốt hơn à."
Diệp Thanh Phong chần chờ nói: "Nhưng ......"
Tô Mạc giơ tay đánh gãy lời hắn nói: "Ta biết ngươi lo lắng cái gì, tuy rằng những nhân thủ giang hồ đó có bất mãn với triều đình, nhưng chỉ cần bọn họ không công khai tạo phản ta sẽ không lấy bọn họ ra khai đao. Ta muốn ngươi đi quản lý những nhân thủ giang hồ cũng không có nghĩa là muốn lợi dụng bọn họ, mà là muốn ngươi đi trông chừng bọn họ đừng cứ cả ngày động một cái là đánh đánh giết giết. Nhân thủ giang hồ đối với triều đình còn có địch ý, ta không định phái người trực tiếp quản lý. Hơn nữa chính sách mới vừa mới thực thi, ta không có nhiều sức đâu để trấn áp các môn phái chém giết lẫn nhau, cho nên ta cần ngươi trông chừng bọn họ thay ta."
Diệp Thanh Phong cuối cùng cũng yên lòng, hắn thật sự đã cho rằng Tô Mạc muốn bắt giang hồ ra khai đao, bạn bè và tình nhân thật sự khó có thể lựa chọn mà. Diệp Thanh Phong nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại là vẻ mặt sầu khổ: "Bảo bối, ta ghét nhất là phải quản lý mấy loại chuyện phiền phức này." Sau đó hắn đổi phong cách, vẻ mặt tặc cười quét tới quét lui ở trên người Tô Mạc nói: "Bất quá, bảo bối nếu ngươi báo đáp đủ cho ta, thì thật ra ta cũng có thể cân nhắc."
Tô Mạc nâng mí mắt lược có thâm ý nhìn hắn một cái, khóe môi treo lên tươi cười khiến nhân tâm ngứa ngáy nói: "Làm xong việc đi rồi lại nói đến thù lao sau."
"Không được ta muốn thu tiền đặt cọc trước."
Diệp Thanh Phong bị Tô Mạc câu đến tâm ngứa ngáy khó nhịn, trực tiếp lao tới, nhưng lại không dự đoán được có một đạo kiếm khí sắc bén hướng hắn đánh úp lại, lông tơ phía sau lưng Diệp Thanh Phong dựng đứng vội vàng né tránh.
"Rầm" một cái bàn gỗ ở giữa phòng bị cắt ra, mặt cắt vô cùng bóng loáng dường như đã bị mài giũa qua.
Cố Vân Châu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, tràn ngập sát ý nhìn Diệp Thanh Phong, Diệp Thanh Phong đứng đối diện Cố Vân Châu vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm hắn, tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai người không ai nhường ai toàn hận không thể rủa đối phương lập tức biến mất.
Không khí trong phòng càng ngày càng căng thẳng, tựa như dây cung căng đến cực điểm, Tô Mạc ngồi trên ghế có chút chột dạ nhìn nhìn hai người, mắt thấy hai người sắp động thủ đến nơi, Tô Mạc mới không khỏi căng da đầu mở miệng: "Ừm, hay chúng ta ngồi xuống uống trà đi."
Hai người nghe vậy đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt Diệp Thanh Phong như đang lên án ngươi cái đồ vô lương tâm phụ lòng, trên mặt Cố Vân Châu không có chút biểu tình nào, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập một cỗ bi thương không nói nên lời, hắn nghiêm túc nhìn Tô Mạc nói: "Theo ta đi."
Tô Mạc trong lòng đau xót còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thanh Phong bên cạnh đã lập tức chen vào: "Vọng tưởng!" Diệp Thanh Phong vẻ mặt tức giận nhìn Tô Mạc nói: "Ngươi dám đi ta sẽ chết cho ngươi xem!"
Tô Mạc cạn lời trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng nói của Cố Vân Châu lại vang lên bên tai, có chút khàn khàn.
"Theo ta đi."
Diệp Thanh Phong tự biết mình đánh không lại gia hỏa này, oán hận trừng mắt nhìn hai người gian phu dâm phu này một cái, nắm lấy tay Tô Mạc hướng ra ngoài cửa. Tô Mạc bị Diệp Thanh Phong đột nhiên kéo ra vừa mới đứng vững, lại cảm giác một cái tay khác của mình cũng bị người kéo lại, Diệp Thanh Phong thì cố kéo cậu ra ngoài cửa, nhưng người bên trong lại cứ chết không chịu buông tay.
Nhìn thấy tình tiết như trong phim truyền hình xuất hiện trên người mình, Tô Mạc chỉ muốn dùng chỉ số thông minh nháy mắt hành hung hai tên gia hỏa này một trận, cậu vận khởi chân khí đột nhiên tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người.
Kết quả là hai người sôi nổi nhìn cậu với ánh mắt bi thương một cái, sau đó một người biến mất ở cửa một người biến mất ở cửa sổ. Tô Mạc ngó trái ngó phải không biết nên đuổi theo ai thì tốt hơn, cuối cùng tụ một bụng tức giận đóng cửa lại, cầm các loại tư liệu về An Dương Quận mà Triệu Viễn Sơn đưa tới nhìn một cái.
Hừ! Vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Chỉ là Tô Mạc vừa mới đọc được một lát thì nghe thấy tiếng binh lính từ ngoài cửa truyền vào, nói: "Công tử, ngoài cửa có một vị cô nương cầu kiến, nói là ngày hôm qua ngài đã cứu nàng nên muốn đến nói lời cảm tạ với ngài."
Tô Mạc nhớ tới hai vị cô nương rơi xuống nước ngày hôm qua, nhưng Tô Mạc cũng không phải kẻ ngốc tự nhiên nhìn ra trong đó có một vị cô nương có ý với mình, cậu không muốn để cho người khác truyền ra tin tức sai lầm, vì thế nói với người ngoài cửa: "Nói ta thân thể không khoẻ, thỉnh nàng trở về đi."
"Vâng" tên lính vội vàng chạy xuống đáp lời, chỉ trong chốc lát lại thịch thịch thịch chạy lên, nói: "Công tử, vị cô nương kia nói có người tên 'Phàn Cường' đang gây bất lợi cho ngài thỉnh ngài cẩn thận phòng bị."
Phàn Cường? Trong đầu Tô Mạc không nhớ có người tên như này, dù sao kẻ thù của 'hắn' nhiều như lông trâu Tô Mạc cũng không để ở trong lòng, mà là hỏi: "Vị cô nương kia đâu?"
Người ta đặc biệt đến đây báo tin cho mình, cũng không tốt nếu không thèm để ý tới một chút đi.
"Vị cô nương kia đã đi rồi." Binh lính trả lời.
Như vậy cũng tốt, dù sao cậu cũng không biết phải ở chung cùng với phụ nữ như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]