🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Chương 67: Viễn Sơn

Tô Mạc ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, mới chậm rì rì từ trên giường bò dậy, sau khi cùng Diệp Thanh Phong ăn xong bữa sang ở trong khách điếm, thiếu gia nhà quận thủ mới mang theo binh mã vây quanh toàn bộ khách điếm.

Dương Tử Phi đắc ý đi vào cửa oán hận nhìn Diệp Thanh Phong và Tô Mạc nói: "Hai người các ngươi lá gan cũng lớn thật, đắc tội với Dương Tử Phi ta lại còn có thể nhàn hạ thoải mái ở đây ăn bữa sáng!"

Tô Mạc buông chiếc đũa trong tay, dùng khăn tay xoa xoa miệng, lại không có một tí hoang mang đổ ly trà đạo: "Một là ta không phạm pháp, hai là không phạm tội, ngươi có thể làm gì ta?"

"Ha ha ha ha ha......" Dương Tử Phi như thể nghe thấy điều gì đó cực kỳ buồn cười, cong eo cười một hồi lâu, rồi sau đó chỉ thẳng vào mặt Tô Mạc nói: "Lại còn có người không biết bổn thiếu gia chính là vương pháp của An Dương Quận này, đem bọn chúng bắt lại cho ta, tiểu gia hôm nay sẽ khiến cho các ngươi biết, ta, mới là vương pháp của An Dương Quận!"

"Bá" mười mấy cây trường thương hướng về phía trước hai người mà đâm tới, trong mắt Tô Mạc tia sắc bén chợt lóe, tay phải nhẹ nhàng nắm chén trà trong tay nháy mắt bạo phát, sau đó mảnh sứ vỡ vụn trong tay liền biến thành ám khí sắc bén nhất bay ra.

Đám binh lính này căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt vừa mới xuất hiện hình ảnh của các mảnh nhỏ, trên người đã truyền đến một trận đau nhức, sau đó toàn bộ đều nằm ngã xõng xoài trên mặt đất kêu rên không ngừng.

Dương Tử Phi sợ tới mức vội vàng tránh ra đằng sau một tên gia đinh, gã đã sớm dự đoán được hai người này biết công phu cho nên đã phái gần ngàn người tới vây bắt Tô Mạc và Diệp Thanh Phong, chỉ là không ngờ tới chiến lực của hai người này vẫn cao hơn gã đã đoán trước đó quá nhiều.

Sợ hai người Tô Mạc trả thù Dương Tử Phi vội vàng gào thét lớn chỉ huy: "Cái đồ phế vật các ngươi còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đem hai tên phản tặc này bắt lại! Mau ra tay!"

Cậu vậy mà lại trở thành phản tặc! Tô Mạc giận đến mức phản cười khoát mà đứng dậy một chân đá bay cái bàn trước mặt, hất về phía đám lính đang lao tới trước mặt Tô Mạc và Diệp Thanh Phong.

Tô Mạc lạnh lùng liếc mắt đảo qua đám binh lính rõ ràng là đang có chút sợ hãi nói: "Tiến lên phía trước một bước, giết không tha!" Cậu nhìn này đám lính mặc quan phục Thanh Quốc lạnh giọng khiển trách nói: "Lấy bổng lộc của bá tánh, mà lại làm ra loại hành động giống như thổ phỉ, gọi Dương Hàn Bá lăn ra đây gặp ta."

Dương Tử Phi núp sau lưng gia đinh, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi nghĩ mình là ai, tên huý của cha ta mà ngươi cũng có thể tùy tiện gọi, đừng nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng ở chỗ này mau đem hắn bắt lại, bất kể sống hay chết đều có thưởng lớn!"

"Đứng lại, bổn cung ở đây mà ai dám tiến lên nửa bước!" Tô Mạc từ trên ghế đứng dậy, toàn bộ khí tràng đều khai hỏa, khiến mọi người cảm giác như đang đối mặt với một con cự long trong lòng không hề có ý định phản kháng, cậu đưa tay phải đặt ra sau lưng, Tô Mạc nhìn xuống đám người trước mắt nói: "Bổn cung Tô Mặc Trì, gọi Dương Hàn Bá tới gặp ta."

Tô Mặc Trì, ba chữ này giống như một đạo sấm sét đánh xuống chấn động thế gian, chấn động mọi người ở đây đến hai mắt mờ mịt, cho rằng bản thân là đang xuất hiện ảo giác, căn bản không thể tin vào thứ mình đã nghe được.

Sau khi đứng đờ ra một lúc hai đầu gối của Dương Tử Phi mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất, tràn đầy kinh sợ nói: "Không có khả năng không có khả năng hắn sao có thể là Thái Tử......" Gã vội vàng bắt lấy hai gia đinh muốn đứng dậy, không ngờ hai tên gia đinh cũng sợ tới mức đứng thẳng cũng không xong, vừa bị Dương Tử Phi kéo đã ngã xuống đất.

Bị một nam nhân thành niên đè lên người Dương Tử Phi kêu thảm thiết phẫn nộ hét lớn: "Cút ngay, ngươi cái đồ phế vật!"

"Thiếu gia thứ tội thiếu gia thứ tội......"

Hai người hoang mang rối loạn vội vàng nửa đỡ Dương Tử Phi đứng dậy ra khỏi cửa lớn của khách điếm.

Sau khi ra cửa, gã mới cảm thấy quần áo cả người chính mình đều đã ướt đẫm, cảm giác như vừa mới bị đày xuống địa ngục, Dương Tử Phi một khắc cũng không dám ở lại đây thêm nữa vội vàng chạy về Quận thủ phủ.

Mà binh lính ở trong khách sạn thì lại không may mắn như vậy, mỗi bước Tô Mạc tiến lên sát khí ngột ngạt chồng chất tích tụ từ vô số sinh mệnh trên người cậu, giống như hơi thở địa ngục đánh sâu vào những binh lính ở đây. Từng người căn bản không kịp tự hỏi cũng lấy không ra nửa phần dũng khí để chạy trốn, tất cả đều run rẩy quỳ rạp xuống đất, xin tha: "Thái tử điện hạ tha mạng Thái tử điện hạ tha mạng a......"

Tô Mạc lạnh nhạt hai mắt nhìn quét đám binh lính bị dọa đến mức mất hết hồn phách, giống như một con ác lang cùng một đàn cừu.

"Thủ lĩnh của các ngươi đâu?" Giọng nói như ác mộng của Tô Mạc vang lên trên đầu họ.

Trong đám người có một nam tử hơi cao hơn một chút, sắc mặt nháy mắt trắng bệch run giọng nói: "A...... Thái tử điện hạ...... Vi thần Triệu Viễn Sơn khấu...... Khấu kiến Thái tử điện hạ......"

Sau khi nói xong Triệu Viễn Sơn liền nhắm mắt lại chờ chết, trong lòng không ngừng cầu nguyện ngàn vạn chuyện này đừng liên lụy đến vợ con già trẻ trong nhà.

"Triệu Viễn Sơn, ngươi và Dương Hàn Bá có quan hệ gì?" Tô Mạc hỏi đến.

Triệu Viễn Sơn nơm nớp lo sợ đáp: "Hồi Thái tử điện hạ, vi thần cùng quận thủ đại nhân là quan hệ cấp trên cấp dưới, trừ cái này ra thì không còn can hệ nào khác."

"Thật sự?"

Câu hỏi nhẹ nhàng của Tô Mạc rơi vào người Triệu Viễn Sơn lại cảm giác nặng giống như bị một tòa núi lớn đè lên, hắn vội vàng xin tha: "Điện hạ thứ tội điện hạ thứ tội, thê tử của vi thần và tam phu nhân của Quận thủ đại nhân là đồng hương cùng thôn cùng tộc không cùng thân thích, trừ cái này ra thật sự không có bất cứ quan hệ nào khác, thỉnh điện hạ minh giám!"

Tô Mạc hừ lạnh nói: "Không có quan hệ thì sao ngươi có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh? Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích rõ ràng!"

Mỗi lời mỗi chữ của Tô Mạc nói ra đều như một lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu Triệu Viễn Sơn, khiến hắn cũng không dám giấu giếm dù chỉ một chút nữa, rốt cuộc hung danh của Thái tử vẫn đặt ở nơi đó, Khánh Dương Quận gần đây từng là địa bàn của Điền Quốc Hải, trong chín thành mà Thái tử huyết tẩy thì đã có ba tòa là ở Khánh Dương Quận. Triệu Viễn Sơn đã từng chứng kiến một tòa trong số đó, chỉ là nhìn từ xa thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy như rơi địa ngục, vội vàng lui về phía sau, mà hiện giờ đối mặt với vị sát thần sống sờ sờ này, hắn sao có thể không sợ được.

"Hồi...... Hồi điện hạ, vị quan này là trưởng tử chi thứ sáu của Triệu gia thế gia đứng thứ nhất An Dương Quận, quan chức là...... Là người trong nhà đập tiền ra để mua về, nhưng điện hạ ở...... Ở An Dương Quận không đập tiền để mua quan thì căn bản không có khả năng để làm quan, mỗi chức quan đều được yết giá rõ ràng, hơn nữa chỉ ai ra giá cao nhất thì mới được mua."

Triệu Viễn Sơn lo lắng đề phòng nói xong lời cuối cùng, sợ nói xong một chữ cuối cùng mình sẽ mất mạng.

Vậy mà còn dám trắng trợn buôn bán chức quan! Xem ra có người vẫn có người không coi trọng cậu!

_____________________________

Trở lại ròi đây, mà nói trc tuần sau sốp bận thi nguyên tuần rồi nên chắc CN ms đăng sau khi thi á, mấy fen ráng chờ nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.