Lông mày Đàm Dận khẽ động, chỉ nhìn cô không lên tiếng.
Lúc này tài liệu Vương Hạo gửi đến đã tải xong, Biên Nhan di chuyển chuột tới, cuối cùng vẫn không nhấp mở ra.
Cô đứng lên muốn đi, không bất ngờ gì khi bị Đàm Dận giữ lại. Ban đầu anh không dùng sức nhưng sau đó nhận thấy cô giãy giụa thì bàn tay anh khẽ siết, nắm càng chặt hơn.
Anh nói: “Anh xin lỗi.”
“Tiền anh giúp em trả nợ là công ty cho anh vay hay của chính anh?”
Đàm Dận im lặng một hồi: “Của anh.”
Biên Nhan suy sụp nhìn anh chằm chằm: “Anh có tiền như thế mà còn bảo em bao nuôi anh?”
“...”
“Còn cậy vào mấy cái cái điều kiện quái gở kia, sờ hay chạm vào đều tốn tiền.” Biên Nhan cúi đầu liếc nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, ngón tay trắng trẻo thon dài, móng tay sáng bóng trông như một tác phẩm nghệ thuật... Cô mạnh mẽ kéo suy nghĩ về, căm phẫn nói: “Mỗi lần thấy tôi tính toán chi li tiền nong như vậy thì anh chướng mắt lắm phải không, có phải anh cũng đang thầm cười nhạo tôi không?”
“... Không có.” Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng như vậy: “Khi anh vừa tiếp xúc với em, quả thật anh đang thiếu một khoản tiền, tình cảnh ở công ty cũng không khá khẩm lắm, em là người trợ giúp anh nhiều nhất.”
Hừ. Cuối cùng bị cô nói cho xấu hổ rồi chứ gì?
“Vậy anh còn không mau buông tay ra?” Cô cao giọng, nhìn anh với vẻ âm dương quái khí rồi nói: “Anh biết rõ giá trị bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-idol/1329501/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.