Điệu bộ khả nghi này của anh ngược lại càng chứng thực phỏng đoán của Biên Nhan, cô ngạc nhiên há to miệng: “Ôi đờ mờ! Sau khi chúng ta chia tay chẳng lẽ anh cứ luôn theo dõi em hả? Lần nọ ở quán cà phê của Ngải Lê...”
“Không được nói tục.”
“Còn có lần đó lần đó... Em bị hai lão già háo sắc không có ý định mua kịch bản sàm sỡ ở Dụ Hoa Hiên, anh còn xuất hiện giúp em giải vây...” Biên Nhan càng nghĩ càng thấy nghi ngờ: “Hôm đó anh bị bọn họ chuốc rất nhiều rượu, nghĩ lại mới thấy anh đâu có ngốc như vậy, không phải anh cố ý đấy chứ...”
“... Em nghĩ nhiều rồi.”
“Anh không muốn giải thích chút nào sao?”
Đàm Dận quay đi, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Hai lần đó quả thật là trùng hợp. Hơn nữa anh bận rộn vậy, làm gì có thời gian theo dõi em chứ?”
Biên Nhan kinh hãi vì giọng điệu của anh, bắt đầu hoài nghi có phải mình thật sự nghĩ nhiều rồi không, cô không nhịn được ngẩng đầu quan sát thật kỹ đôi mắt anh, càng nhìn càng cảm thấy anh miệng cọp gan thỏ: “Có phải anh đang đỏ mặt không...”
Anh dùng sức siết chặt quả đấm: “Đó là vì tức giận.”
“Vậy tại sao anh không dám nhìn em? Hơn nữa cổ và tai đều đỏ cả lên này, cũng vì tức giận sao?” Biên Nhan ra vẻ đau lòng: “Vậy em phải đi thôi, chứ ở lại đây sẽ làm chướng mắt anh đấy.”
Biên Nhan thả chân xuống ghế sofa, còn chưa đứng dậy đã bị Đàm Dận giữ lấy cổ tay.
Anh nhìn cô có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-idol/1329500/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.