Sài Gòn những ngày mưa tầm tã, bầu trời cũng chẳng vì thế mà quang sáng hơn, những đám mây hờ hững, những người và xe vẫn cứ lao trên con đường trơn trượt. cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Khẽ đẩy cánh cửa bước ra ban hiên, một làn gió mạnh ùa tới, mơn trớn da thịt khiến cô thoáng rùng mình. Đưa bàn tay trần lên hứng những giọt nước mưa, những giọt mưa rơi xối xả, ngưng đọng trên lòng bàn tay, theo những ngón tay thon dài mà rơi xuống. Lặng nhìn theo dòng chảy của giọt nước mưa trong suốt, thứ mùi hương mặn nồng thoang thoảng chạy vào khíu giác cô, kích thích thần kinh, như cố lục lọi trong trí nhớ thứ mùi hương quen thuộc xa lạ này. Bất giác bờ môi mịn hồng của cô khẽ rung lên:
-Là mùi của mưa!
Lại một kí ức hiện về.
_Oa mưa to quá!
Hình ảnh một đứa trẻ 10 tuổi, gương mặt trắng hồng, đôi mắt to tinh nghịch, mái tóc dài buông xõa ngang hông. Trèo lên thanh chắn ngoài ban công, cô bé đưa người ra phía trước, bàn tay nhỏ như muốn hứng đầy những giọt nước mưa. Dường như việc lắng nghe tiếng mưa, ngắm nhìn vạn vật trong mưa, cảm nhận hơi thở trong mưa cũng đủ khiến cô bé vui vẻ và thích thú.
-Kiều Anh, Kiều Anh, con xuống ngay mau, nguy hiểm lắm. Mưa ướt hết người bây giờ !
Là mẹ. Cô bé tiếc nuối, nhảy xuống, nhanh nhẹn đi đến gần người phụ nữ trẻ, người phụ nữ đó có gương mặt trái xoan, hiền lành phúc hậu-là người mà có lẽ cô nghĩ rằng sẽ yêu thương cô nhất trên cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-mot-dem/70676/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.