Cô chưa nói hết câu đã ôm bụng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Thứ rượu ấy làm đầu óc cô quay cuồng, thứ chất lỏng như càn quét cái dạ dày đáng thương ấy.
Quản lí Kim đi theo cô, chị dựa lưng vào tường, tay châm điếu thuốc đưa lên miệng, nhìn cô đầy xót xa:
-Vẫn chưa quen sao, nơi này không dành cho những kẻ yếu đuối, mọi chuyện, em nên cân nhắc cẩn thận....
-Không được, thì bỏ đi!.
*bỏ đi ư*
Cô khẽ khựng lại, cố khéo người đứng thẳng dậy, nhưng đôi chân lại đứng không vững. *bỏ đi ư, đã bước chân vào chốn này rồi, còn đường để ra đi sao*
-Cám ơn chị đã giúp em. Nhưng em không thể bỏ đi được.
Thiên Kim nhìn cô gái trước mặt, không khỏi mà đau lòng. Nhớ lại nhiều tháng trước, lần đầu tiên gặp cô, một đứa trẻ lang thang, quần áo nhếch nhác không che nổi đôi bàn chân trần đầy những vết xước bật máu. Đứa trẻ đáng thương với đôi mắt ngây dại, tóc tai rối xù đang co ro thu mình trong cái đêm lạnh giữa đất Sài Gòn. Vậy mà bây giờ, số phận nghiệt ngã lại đưa em đến đây.....
-Chị cũng không giúp em được bao nhiêu. Nhưng thật ra lúc này có việc cần đến em.
-Cần đến em???
-Đúng, nhưng vẫn do em quyết định, chị không ép buộc.
Quản lý Kim trước nay vẫn luôn là người điềm tĩnh, mọi lời nói việc làm đều nhanh gọn dứt khoát nhưng lúc này cô lại thấy những nét phức tạp hiện trên gương mặt chị. Thiên Kim thở dài, tay vẫn cầm điếu thuốc còn phân nửa, khói thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nhieu-mot-dem/70675/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.