Vừa mở cửa, điều đầu tiên Tư Niệm thấy là cả bà Khương và lão Lâm đều ngồi chờ sẵn ở ngoài. Cậu e dè bước vào nhà, lễ phép cúi đầu chào hai người như lần đầu gặp mặt.
Bà Khương khẽ đặt tay lên chỗ ngồi bên cạnh, nói với cậu bằng giọng dịu dàng:
“Tư Niệm, tới đây nào.”
Chàng trai ngoan ngoãn cứ vậy nghe theo lời của bác gái. Lão Lâm sớm đã được bà Khương kể cho mọi chuyện, bây giờ chủ động mờ lời:
“Con trai, ta và vợ ta ở đây không phải để tạo sự căng thẳng cho con. Chúng ta chỉ muốn biết giữa con và Phong Diên đã xảy ra chuyện gì thôi. Kể cho chúng ta nghe, được chứ?”
Thấy Tư Niệm có vẻ vẫn khá nhút nhát. Cậu ngồi yên một chỗ, chỉ cúi gằm mặt, hai tay siết chặt vào nhau không nói lời gì. Bà Khương ngồi bên nhẹ nhàng xoa lưng cậu. Tư Niệm có cảm giác bây giờ bà Khương không khác gì mẹ ruột của mình.
“Con trai à, chắc là rất khó khăn nhỉ? Cả Phong Diên và Bảo Bảo đều đã từng phải chịu tổn thương rất lớn, nên bây giờ tính cách của hai ba con nó đều có chút bảo thủ hơn bình thường. Sau khi Phong Diên ly hôn với người phụ nữ kia, ta đã rất mong sẽ có một người như con xuất hiện trong cuộc sống của nó. Cháu nội của ta thực sự rất quý con đấy. Khi nãy nó đã gọi điện cho ta, và câu đầu tiên nó nói với ta chính là nhờ ta mang con về với nó. Con biết mà đúng chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-vo-yeu/2905238/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.