Lại nữa. Lại một lần nữa thức dậy mà không thấy Tư Niệm bên cạnh. Lại cảm thấy căn phòng thật trống trải vô cùng. Nhưng cơn tức giận lại chẳng nguôi ngoai chút nào. Con người này anh không muốn gặp lại dù chỉ thêm một lần nữa. Đối với anh Tư Niệm như thế này cũng chẳng khác gì người phụ nữ đó, cũng lợi dụng anh cho chán rồi cứ vậy mà bỏ đi. Dù sao cậu cũng chỉ là một tên bảo mẫu làm công ăn lương ở nhà anh, cớ gì mà anh phải luyến tiếc cơ chứ?
Phong Diên vừa ra đến ngoài đã thấy Bảo Bảo ngồi một mình ở sofa phòng khách. Là do thằng bé dậy sớm hay lại do anh dậy quá muộn rồi? Quả nhiên, cứ mỗi lần gặp chuyện gì đó phiền lòng, vào trong giấc ngủ rồi anh đều không muốn tỉnh dậy nữa. 10 giờ sáng, hôm nay anh còn dậy muộn hơn cả lần trước.
“Ba ơi, ba nhỏ lại đi mất rồi.”
Có chút giật mình, tại sao thằng bé lại nói như vậy. Mỗi lần thức dậy không nhìn thấy Tư Niệm, câu đầu tiên nó nói sẽ là hỏi cậu đã đi đâu. Nhưng lần này là sao đây? “Đã đi rồi” nghĩa là gì chứ?
“Sao con lại nói thế?”
“Con nghe thấy.” Thằng bé ngồi yên một chỗ, mặt cúi gằm. “Hôm qua con đã nghe thấy ba và ba nhỏ cãi nhau. Có phải ba nhỏ muốn nghỉ việc, và ba đã đuổi ba nhỏ đi phải không? Con còn nghe tiếng ba đập phá đồ, trước khi đi ba nhỏ còn vào phòng hôn con nữa. Sao ba nhỏ lại đột nhiên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-vo-yeu/2905239/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.