Hách Đằng bị Tô Dật Tu nhìn chăm chú đến độ chột dạ, nhưng nghĩ lại, mình ngồi xe anh ta là vì không bắt được taxi mà, hơn nữa, mục đích cuối cùng không phải vì muốn đến đây một chuyến sao.
“Anh ta là chủ của Tráng Tráng, em và Đại Bảo muốn đến đây thăm anh, không bắt được xe, anh ta nói mình có xe nên cho đi nhờ.”
“Có xe cho đi là lên à?” Tô Dật Tu thật hận rèn sắt không thành thép, “Lỡ như hắn ta là dân lừa đảo thì sao? Lỡ như hắn ta đưa em đến chỗ lạ gì thì sao?”
“Anh nói anh ta là trộm chó à? Được rồi, thật ra em cũng từng nghĩ vậy, nhưng, Tráng Tráng đáng yêu như vậy, nên em không nghĩ thế nữa, huống chi thái độ của anh ta lại rất chân thành… Chắc không phải trộm chó đâu.”
“Ngu ngốc!” Tô Dật Tu mắng cậu, “Anh đang lo cho em.”
Trong lòng Hách Đằng rất ấm áp, anh ấy không lo cho con chó, mà lo cho mình. Rồi lại nghe Tô Dật Tu nói tiếp: “Đại Bảo đi rồi còn biết tự tìm đường về, em đi lạc có biết tự về không chứ?”
“…” Hách Đằng giận run người, “Dù IQ của em không cao bằng nó, anh cũng không tế nhị một chút được à!!!”
Tô Dật Tu xoa ót cậu, kề sát trán cậu, “Anh thích em ngốc như thế!”
“Ai ngốc!” Hách Đằng vừa ngượng vừa giận,lúng túng đẩy anh ra, “Như em rõ ràng là ngây thơ.” Nói xong cũng tự thấy xấu hổ.
“Ha ha, Đại Bảo dạy em đúng không?”
Hách Đằng trừng anh, “Em không bắt được taxi nên ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/1303424/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.