Dư Quang không nói được gì, “Tôi thay mặt Tráng Tráng xin lỗi có được không?”
Hách Đằng thấy Tráng Tráng đang nhìn mình vô cùng thành khẩn, rất xứng với chủ của nó, rồi nhìn khuôn mặt cao quý của Đại Bảo, lập tức cảm thấy khi khi nãy mình hoàn toàn không nên mất lý trí như thế, coi Đại Bảo bình tĩnh chưa! Đây mới là nam tử hán!!
Nhưng mà cái bíp! Bíp bíp suýt chút nữa mình sợ chết rồi! Suýt chút nữa cả hồn cũng bay mất rồi.
Hít thở hít thở, tâm trạng bình tĩnh lại một lúc, “Chuyện chó nào làm chó ấy chịu, nhưng thôi bỏ đi, Tráng Tráng cũng không cố ý, nó chỉ muốn chơi cùng Đại Bảo.” Hách Đằng lấp liếm việc mình vừa luống cuống, không thể không giải thích, “Chó nhà tôi là như thế, quen tự đi tự về rồi, nói chung là thích chơi một mình, người khác nhiệt tình quá nó lại không chịu được, cũng không quen chơi với chó khác…”
Dư Quang thì lại cười rất vui vẻ, “Tôi hiểu mà, nếu chó nhà tôi chạy mất thì có lẽ tôi cũng mất trí, cậu tên gì?”
Hửa, sao lại chuyển sang đề tài này?
Hách Đằng không trả lời, chỉ nhìn nhìn hai con chó phía trước.
Tráng Tráng từ tốn tiếp cận Đại Bảo, Đại Bảo chạy tới vài bước, Tráng Tráng theo bên cạnh, Hách Đằng cứ nghĩ nó sẽ chạy đi hoặc từ chối, không ngờ lần này Đại Bảo không phản ứng.
Tráng Tráng: Khi nãy cậu ngầu lắm.
Đại Bảo: Ừm hừ.
Tráng Tráng: Sao cậu không há miệng thở?
Đại Bảo: Xấu.
Tráng Tráng: Cậu còn biết làm gì khác không?
Đại Bảo: Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/1303423/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.