Tô Dật Tu dựa bên giường, Hách Đằng dùng băng gạc gói một lon nước lạnh lại bảo anh tự chườm môi, vết sưng trên trán hơi to, Hách Đằng không dám đụng vào, “Đi bệnh viện đi.”
“Không cần, không sao.”
“Như vậy rồi mà còn không sao, vậy thì thế nào mới là có sao.” Đau lòng muốn chết, cầm lon nước chườm nhẹ lên, thấy anh đau nhe răng rồi lại cố nhịn, căn bản không sao chườm tử tế được, “Đau lắm sao.”
“Ừm.” Tô Dật Tu ngồi lên ôm eo cậu, vùi mặt vào lòng cậu, “Rất đau.”
“Chuyện gì?”
“Không, anh nói là rất đau.”
Hách Đằng xoa đầu anh, “Thời điểm thế này, đừng đùa.”
Tô Dật Tu bật cười, sau đó đau môi lại nhíu mày, “Ba anh nặng tay quá.”
Trong lòng Hách Đằng thật sự là dậy sóng, Tô Dật Tu nói anh về nhà ba mẹ, rồi nửa đêm quay lại đây, kết quả bị đánh đến thê thảm, “Nhà ba mẹ anh ở đâu?” Cậu nhớ ra mình chưa từng hỏi.
“Tỉnh kế bên.”
“Kế bên là bao xa?”
“Lái xe mất khoảng hơn ba tiếng.”
Tô Dật Tu nói nghe rất nhẹ nhàng, vào tai Hách Đằng lại chẳng nhẹ nhàng mấy, vậy nghĩa là anh về nhà chưa kịp nghỉ ngơi gì đã quay lại, “Anh về nhà là nói ngay sao?”
“Ừm.”
“Sao anh…” Hách Đằng nói năng lộn xộn, “Khó khăn anh mới về nhà một chuyến, ba mẹ anh đang vui biết bao nhiêu, kết quả lại thế này.”
“Em không vui?”
“Không phải.” Hách Đằng im lặng một lát, hiện tại không thể nói là cậu vui được, vì còn chưa hết hoảng hốt, nhưng đối phương tình nguyện nói rõ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-mau-rat-ban/1303425/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.