Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sắc mặt Bùi Cận vẫn âm trầm như cũ. Anh lẳng lặng nhìn Tô Nịnh Nịnh trước mặt, không nói gì.
Một lát sau, anh mới tiến lên trước một bước.
Tô Nịnh Nịnh lùi về sau một bước theo bản năng. Cô thấy Bùi Cận vẫn chưa nguôi giận, anh đang cáu kỉnh thế này, Tô Nịnh Nịnh thực sự có hơi sợ hãi.
Bùi Cận lại tiếp tục tiến lên phía trước, vây Tô Nịnh Nịnh trong lòng.
Phía sau chính là bàn, cô đã không còn đường thối lui.
Tô Nịnh Nịnh sợ hãi nhắm mắt lại, nhịp tim đập gia tốc, hai tay đỡ lấy mặt bàn, thân mình hơi ngả ra sau.
Nhưng Bùi Cận cúi người xuống, nhẹ giọng nói gì đó, giọng hơi trầm, Tô Nịnh Nịnh không nghe rõ.
Sau đó anh thổi tắt ngọn nến.
“Tô Nịnh Nịnh, em đừng tưởng làm thế này, anh sẽ không truy cứu chuyện hôm qua.” Ngón tay Bùi Cận gõ bàn, nhìn Tô Nịnh Nịnh, lạnh giọng nói: “Làm nũng cũng vô dụng, em giải thích rõ ràng cho anh.”
Tô Nịnh Nịnh luôn không xem chuyện gì là quan trọng, làm sai cái gì cũng không kiên trì, làm nũng rồi chịu thua, luôn được tha thứ.
“Anh nói Trần Từ sao?” Tô Nịnh Nịnh không chắc lắm, giương mắt nhìn Bùi Cận, cẩn thận hỏi một câu.
Nhắc đến cái tên này, quả nhiên sắc mặt Bùi Cận nhanh chóng tệ hơn rất nhiều.
Trong lòng Tô Nịnh Nịnh lộp bộp, hơi luống cuống.
“Từ nhỏ em và cậu ấy đã hay bất hòa, người cứ đối nghịch với em như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-dung-vo-bo/730859/chuong-45.html