Trời đang đổ mưa rầm rầm trên ngôi làng nhỏ. Mưa chảy ào ào như trút nước, giống như thể có ai đó đang cầm một chiếc bình tưới cây rót thẳng xuống phía dưới vậy.
Chẳng còn ai có thể nghe thấy gì nếu như mở cửa, và kể cả khi những lớp cửa gỗ đã khép chặt, thì họ cũng phải nói rất to lên mới có thể át được tiếng mưa. Những con phố trở nên vắng hoe không một bóng người, kể cả động vật.
Gatrix nhìn một lượt qua khung cửa sổ, rồi đưa tay đóng sập nó vào, cắt đứt hoàn toàn âm thanh rào rào của tiếng mưa ngoài kia. Hắn đang đứng trong căn phòng phép thuật của mình, căn phòng mà hắn đã dùng rất nhiều loại trận pháp không gian để nới rộng cũng như gia cố nó.
Bộ não là một vật rất kì diệu! Cho dù Gatrix không hề thực sự cảm thụ cái giá buốt lạnh lẽo của cơn mưa nặng hạt đập lên người, song chỉ cần biết rằng mưa đang rơi rào rào xung quanh hắn, gõ lộp độp lên trần xe thôi là bộ não hắn tự tạo ra một ảo giác về sự lạnh.
Con Goblin đưa tay xoay nhẹ chiếc núm tròn, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng tăng lên thêm một chút. Hắn có thể áp chế ảo giác này, song nó chẳng cần thiết, và đôi khi thả hồn theo những cảm xúc này cũng khiến Gatrix thấy như mình đang sống, chứ không phải chỉ là một cái xác biết đi.
Đằng sau lưng hắn là một kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa, đang nằm dài trên chiếc bàn phủ khăn trắng. Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua/2186937/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.