Sau mỗi chiến thắng, là ăn mừng, đây là chân lý tất yếu của các chủng tộc có trí tuệ. Nỗi buồn chia sẻ là nỗi buồn vơi đi, còn niềm vui san sẻ là niềm vui nhân đôi. Những đấu sĩ chiến thắng ngồi lại thành một bàn thật lớn, bày biện đủ thứ đồ ăn thức uống, với rất đông người xung quanh nâng ly chúc mừng. Tiếng ca hát, tiếng nhạc cụ hoà trộn với nhau thành một ca khúc khải hoàn dở tệ, lạc tông, nhưng chẳng có ai trách móc bất cứ điều gì.
Trong cái bầu không khí hỗn tạp đó, có một vài kẻ tuy chiến thắng nhưng lại tách biệt hoàn toàn khỏi đám đông.
Đó có thể là một chiếc bàn với ba người mạo hiểm đang cúi đầu lặng lẽ ăn uống. Bầu không khí xung quanh họ đông cứng, đặc sệt, tới mức cả những tiếng ca hát và niềm vui từ những chiếc bàn khác cũng chẳng đủ để tan chảy dù chỉ một chút. Họ là một tổ đội bốn người, nhưng người thứ tư, kẻ chiến thắng hôm nay thì lại không thấy đông. Một vết rạn vô hình đã xuất hiện trong lòng những người đồng đội vào sinh ra tử với nhau. Không bên nào dám hành động trước, sợ rằng sẽ khiến vết rách trở thành một tình huống không thể cứu vãn được!
Cạnh họ một bàn là người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc màu xõa xuống lòa xòa trên vai. Đôi mắt cô có chút mê ly, như thể đang chìm đắm vào một ký ức xa xăm song đẹp đẽ nào đó. Sophia là người duy nhất trong căn phòng này không ai dám lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua/2186938/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.