Khi đoàn người vừa đến ngoại ô…
– Nàng mệt không, muốn ăn điểm tâm không – Hoàng Quân hỏi.
Ừm, mặt trời đã lên cao rồi, chắc là bảo bối đói bụng rồi đây!
Bích U mỉm cười lắc đầu, người này thật khẩn trương khiến lòng nàng ngọt như mật, rồi nàng thò đầu ra ngoài và nói:
– Chàng xem bên ngoài thật là đẹp – Trời xanh xanh, mây trắng trắng và quan trọng nhất là không có những tranh giành, tính toán lẫn nhau.
Hình như hiểu được những suy nghĩ của nàng nên trong lòng Hoàng Quân vô cùng chua xót, chàng ôm nàng từ đằng sau và nói:
– Xin lỗi nàng, vì ta mà nàng phải chịu nhiều đau đớn như vậy – Chưa bao giờ chàng oán hận tại sao mình lại sinh ra trong nhà đế vương như vậy, không có tình thương yêu mà chỉ có đấu đá, tranh giành lẫn nhau thôi.
– Chàng không có lỗi gì cả, nếu không có chàng thì thiếp không biết giờ này mình sẽ ra sao rồi – Bích U quay lại và ôm chàng, nhìn ánh mắt của chàng hiện lên sự chua xót làm tâm nàng thật đau.
Chàng ôm nàng thật chặt giống như nàng là bảo bối mà trời ban tặng cho chàng vậy.
Vì để làm cho chàng không nghĩ đến chuyện này nữa nên nàng nói:
– Chàng biết không, từ nhỏ thiếp đã thích làm một nữ hiệp trừ gian diệt ác đó – Nàng thấp giọng nói với vẻ mặt tỏa sáng.
Hoàng Quân bỏ nàng ra, cười như không cười và nói:
– Nữ hiệp trừ gian diệt ác – Chàng cố ý nhấn mạnh.
– Vẻ mặt chàng là sao vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-vuong-phi-cua-that-vuong-gia/739376/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.