– Rầm – Tiếng đập bàn vang lên làm cho các cung nữ hoảng sợ.
– Mẫu hậu cần gì phải tức giận như vậy chứ, đường đến Đại Chiêu xa như vậy, cho dù phụ hoàng có muốn con đi thì con cũng không đi đâu – Thái tử trấn an Hoàng hậu nương nương.
Đùa à, đường đến Đại Chiêu phải đi mất nửa tháng đó, hắn ở lại hoàng cung này không sung sướng hơn sao?
– Con có biết đây là cơ hội để các nước khác biết con là thái tử của Đại Sở không hả – Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tại sao nó lại không hiểu dụng tâm của bà chứ?
– Con biết nhưng vẫn còn nhiều cơ hội khác mà, mẫu hậu đừng lo nữa – Thái tử cười nịnh.
– Ta biết rồi, thôi, con lui ra đi, ta mệt rồi – Hoàng hậu mỉm cười.
Ừm, đúng vậy, vẫn còn nhiều cơ hội mà nên bà không nên vội quá, chẳng phải năm tháng nữa là sẽ đến ngày sinh thần của hoàng thượng sao, lúc đó, bà sẽ nghĩ cách để hoàng thượng mời các nước khác đến dự thì họ sẽ biết con trai của bà là thái tử thôi!
Thái tử thấy Hoàng hậu mỉm cười thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không sợ trời, không sợ đất mà chỉ sợ mẫu hậu thôi a!
– Mẫu hậu hãy nói với phụ hoàng là con muốn tuyển con gái của Trần thượng thư làm thiếp đi – Thái tử cười nói, mới nghĩ đến nàng ta mà lòng hắn đã ngứa ngáy rồi a!
– Không được, bây giờ phụ hoàng chưa tin tưởng con nên con đừng gây chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-vuong-phi-cua-that-vuong-gia/739375/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.