Bên dưới mái tóc lộn xộn đen như mực là một gương mặt với ngũ quan khôi ngô tuấn tú hơn người. Trong đôi con người đen bóng sáng như sao kia lộ rõ ánh mắt nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp. Trên khuôn mặt tuấn tú có thể so với thần thánh kia tràn ngập nụ cười rạng rỡ, hàm chứa sự ngạc nhiên vui sướng nồng đậm. Bất kể từ góc độ nào, nhìn bộ dáng của anh cũng tuyệt đối làm cho phụ nữ phải si mê.
Nhưng khi Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy anh, sau sự khiếp sợ ban đầu chính là nỗi thất vọng đau khổ.
“Anh Tử Ngôn.” Tiểu Đường Đường lanh lợi vừa nghiêng mắt, liền liếc nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn đang đứng ở bên cạnh Nhiếp Tử Phong, vội vàng từ trên ghế nhảy xuống bỏ chạy đến bên cạnh Nhiếp Tử Ngôn, một phát túm ngay lấy tay của cậu: “ Anh Tử Ngôn, anh cũng tới đây để dùng cơm đấy à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ngọt ngào, có cảm giác như cô bé vừa mới ăn mật vậy.
“A... Ừ.”, Nhiếp Tử Ngôn chau đầu lông mày lại, đáy mắt thoáng hiện lên sự phản cảm. Cậu rất muốn đưa tay đẩy Đường Đường ra, nhưng nghĩ đến cô bé là em gái của mình, cũng chỉ có thể bắt buộc bản thân cần phải nhẫn nhịn xuống, dù trong lòng cảm thấy không hề dễ chịu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn ba ba của mình. Gương mặt ba cười đến rạng rỡ, ánh mắt đầy si ngốc nhìn mẹ đang ngồi ở một bên, sau đó lại hướng cái nhìn sang phía mẹ, chỉ thấy ánh mắt của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233551/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.