Nhưng như vậy thì như thế nào? Anh phải lợi dụng cô mới có thể tìm lại được thứ anh muốn. Cho nên, khi trước khi kế hoạch của anh chưa bắt đầu tiến hành, cô tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt của anh!
Tống Linh ngẫm nghĩ, hai con ngươi đang trong trạng thái vô thần ngay lập tức liền trở lại có tiêu cự. Anh bình tĩnh nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, cánh môi hơi nhếch lên: "Em không phải đi." Mấy chữ tràn ra khỏi miệng anh, trong từng lời từng chữ đều mang theo sự khẩn cầu tha thiết của anh."Là anh đã sai rồi, em không cần phải rời khỏi Đường Đường, không cần phải rời khỏi cái nhà này đi đâu hết, cũng không nên rời bỏ anh mà đi."
Không ngờ rằng anh sẽ nói ra lời nói này, trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Vũ bị sững sờ ở tại chỗ. Cô kinh ngạc nhìn vào anh, thẳng đến nhìn thấy ở trong đáy mắt của anh tràn đầy sự cầu khẩn lẫn chờ mong, thì lúc này cô mới bỗng chợt phục hồi lại tinh thần lại.
Đúng lúc cô định cự tuyệt anh thì Tống Linh lại lên tiếng nói lần nữa: "Em đi rồi thì Đường Đường phải làm sao bây giờ? Em là mẹ ruột của con bé, em mà đi lấy ai để chăm sóc cho con đây."
Nghe vậy, quả nhiên Tống Linh nhìn thấy miệng của cô đang mở ra liền từ từ khép lại, ngay sau đó đôi con ngươi của anh liền buông rủ xuống liếc nhìn về phía Đường Đường còn đang mờ mịt không biết hai người trước mặt đang nói chuyện gì, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233550/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.