Đang lúc hai người đang đối mặt hết sức lạnh lùng, thì từ phía sau hai người truyền đến một giọng nói đầy ôn nhu vang lên.
“Hi nhi, thật xin lỗi đã làm em phải chờ đợi anh một khoảng thời gian lâu như vậy, chúng ta...” Tống Linh đang nói véo von chợt dừng lại, khi nhìn thấy một bóng dáng đang đứng quay lưng về phía mình, lúc này đang chậm rãi quay lại thì nụ cười dịu dàng kia liền ngưng kết lại ở trên khóe môi.
Nhiếp Tử Phong! Tại sao anh ta lại ở chỗ này! Nụ cười trên mặt Tống Linh chậm rãi rút đi, hai hàng mày kiếm đen như mực liền nhíu lại chặt lại. Đôi mắt nghiêm khắc trở nên âm u lạnh lẽo, hướng cái nhìn xuống phía dưới. Khi Tống Linh thoáng nhìn thấy hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong đang nắm chặt thành quyền, thì từ trong đáy mắt của anh chợt lóe lên vẻ trào phúng.
“Tổng giám đốc Nhiếp, từ khi chia tay đến giờ chắc anh vẫn không có vấn đề gì chứ.” Khóe môi của Tống Linh hơi cong lên, từ trong đáy mắt lóe ra ánh nhìn đầy vẻ đắc ý.
Nhìn thấy bóng dáng của Tống Linh, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức trở nên âm trầm, từ trong đáy mắt của anh sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên. Trái tim của anh cũng không còn đập theo nhịp điệu nữa mà bắt đầu nảy lên dữ dội, theo đó, lồng ngực rắn chắc của anh cũng trở nên phập phồng bất định. Nhiếp Tử Phong mở trừng cặp mắt gắt gao nhìn Tống Linh đang cười đến sáng lạn, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233552/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.