Editor: Nguyetmai
Anh cố ý chọn thời điểm ban ngày cô không có ở đó để trở về, không ngờ cô lại xuất hiện.
Chỉ có điều Hoắc Vân Thâm lúc này nhếch nhác mất hết hình tượng, anh không muốn để cô nhìn thấy vẻ yếu ớt không chịu nổi của mình.
Anh nâng tay lên lau nước mắt trên mặt theo bản năng, nhưng lại quên mất trong lòng bàn tay mình đầy máu tươi.
Chẳng những anh không thể lau khô nước mắt của mình, ngược lại còn khiến mặt dính không ít vết máu, trông càng khó nhìn hơn.
Liếc mắt thoáng thấy cô sắp bước tới gần, anh không khống chế được mà phát ra một tiếng thét chói tai: "Tránh ra! Đừng tới đây!"
Anh nâng cánh tay lên che khuất mặt mình, không muốn để cô nhìn thấy dấu vết anh từng rơi nước mắt, còn cả dáng vẻ nhếch nhác yếu ớt không chịu nổi của mình.
"Anh Hoắc, để tôi tới chăm sóc anh."
Trái tim Hứa Hi Ngôn nhói lên đau đớn, vì anh mà xót xa.
Người đàn ông lạnh lùng thanh cao trong mắt cô giờ phút này yếu ớt như một con thú bị thương, nằm ở trên mặt đất, bóng dáng thoạt nhìn đáng thương cô quạnh.
"Tôi không cần sự thương hại của cô, cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Tránh ra! Cút!"
Âm tiết run rẩy, lộ ra chút cuồng loạn, để lộ bi thương nồng đậm và thấp thỏm lo âu.
Anh dùng cách đuổi cô đi để mong giảm bớt tình cảnh thê thảm của mình, thậm chí buột miệng thốt ra chữ "Cút" trái lương tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123371/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.