Translator: Nguyetmai
Bộ ấm trà bằng sứ và những ly chén pha lê khác đều rơi đầy trên mặt đất, vỡ tan.
Hoắc Vân Thâm như phát điên, quơ tay cầm lấy một cây gậy đầu tròn, đập vỡ từ bàn trà cho đến tủ kính trưng bày, khung hình bằng kính...
Anh đập nát hết mọi thứ ở trong phòng.
Tiếng "loảng xoảng" giòn tan vang đầy bên tai, anh chỉ có thể dùng cách thức này để trút hết những buồn bực và đau đớn trong lòng mình.
Vì cú đánh cuối cùng anh đã vung gậy quá mạnh nên bị mất thăng bằng, cơ thể nghiêng về phía trước, cả xe lăn và người đều ngã lật nhào.
Không may là anh lại té ngay lên những mảnh kính khi nãy anh vừa đập bể, mảnh kính cứa vào đầu gối và lòng bàn tay của anh, máu tươi lập tức chảy ra.
Anh ngồi bệt dưới đất, mặc kệ những vết thương đang chảy máu trên người mình. Anh cứ ngây ngốc ngồi thừ người ở đó, từ đầu đến chân đều vô cùng chật vật.
Nếu nói rằng anh là giống như người đã rơi vào đường cùng, vậy thì những lời của Hoắc Cảnh Đường lại tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, hoàn toàn nghiền nát anh.
Anh tuyệt vọng nghĩ, mình sống trên đời này còn ý nghĩa gì?
Cho dù anh có được tập đoàn lính đánh thuê xuất sắc nhất thế giới, vậy cũng có ích gì đâu?
Tiếng đập vỡ đồ đạc ầm ĩ bên căn hộ 101 rốt cuộc cũng ngừng.
Hứa Hi Ngôn đứng cạnh cánh cửa thủy tinh, nghe rõ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123373/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.