La Duật nhìn anh đang nằm trên giường bệnh mà vẫn mạnh miệng như vậy, cười hỏi.
"Sao thế? Tôi mới nói vài câu mà đã nhe nanh giơ vuốt với tôi rồi à?"
Tiểu Hà đi đến giúp đỡ Nhã Thần ngồi dậy tựa vào thành giường. Cơ thể anh bây giờ đã ổn hơn lúc nãy, nhưng bệnh thì chắc chắn chưa thể nào khỏi được. Anh đoán chắc là La Duật đã nói gì đó với cô rồi, vậy nên cô mới im lặng nhìn anh như vậy.
"Cậu ta nói gì với em rồi?"
"Anh còn hỏi nữa sao? Tại sao lại không nói cho em biết?"
"Anh xin lỗi! Anh sợ em sẽ lo."
"Vậy không phải bây giờ em sẽ càng lo hơn hay sao?"
La Duật ngồi ở gần đó, cảm thấy mình bây giờ giống như là không khí lơ lửng, không ai thèm đoái hoài gì tới, tổn thương sâu sắc. Anh ta hắn giọng, tạo sự chú ý.
"Này này! Hai người sao vậy hả? Tôi vẫn còn ngồi ở đây và đang độc toàn thân đấy! Đừng có phát cẩu lương từ thiện như vậy chứ?"
Đang nói chuyện vui vẻ, thì Tiểu Hoàng từ ở dưới nhà chạy lên. Nó bảo rằng có anh nào đó muốn tìm Nhã Thần. Thì ra là Vũ. Cậu ta chạy lên phòng với vận tốc ánh sáng hình như có chuyện gì đó rất gấp.
Nhã Thần thấy bộ dạng này của Vũ thì hỏi ngay.
"Có chuyện gì?"
"Không hay rồi Lý thiếu. Cô Cao vừa đến công ty, nói rằng bản thiết kế kim cương mới... bị mất rồi."
Anh vừa nghe mà đã không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-tai-hao-sac/2795629/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.