Uyển Tình cúi đầu, rửa cho con, kéo bọn chúng ra ngoài: “Anh vào đi.”
Mục Thiên Dương thở dài, đi vào rửa mặt đánh răng, được một lúc, nghe được Đinh Đinh Đương Đương nói muốn về nhà.
Uyển Tình nói: “Đợi ba ba rửa mặt xong, chúng ta cùng xuống lầu, phải nói trước với cụ một tiếng,.... sau đó để ba ba đưa chúng ta về có được không?”
Hai đứa không tình nguyện trả lời: “Được.”
Lúc Mục Thiên Dương đi ra, nói với Uyển Tình: “Để anh thay bộ quần áo khác.”
Uyển Tình thấy anh mặc áo ngủ, vội nói: “Để em dẫn bọn chúng xuống trước.”
Mục Thiên Dương túm chặt cô: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy? Chờ anh cùng đi.”
Uyển Tình bỏ anh ra: “Anh nhanh thay đi, em đi xem bọn chúng.” Đinh Đinh Đương Đương ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi trò chơi mà chỉ có bọn chúng mới hiểu.
Uyển Tình đi qua, hai đứa dừng lại, hì hì cười: “Mẹ,... mẹ...”
“Làm gì thế? Làm chuyện xấu hả?” Kêu nghe có vẻ nịnh nọt như thế.
“Mẹ đã quên kể chuyện xưa?” Đinh Đinh nói.
“Tối hôm nay kể có được không?”
“Được.” Hai đứa dựa vào người cô, Đinh Đinh ngéo ngéo chó nhỏ trong tay, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, vừa lúc anh cởi hết quần áo xuống, lộ ra lưng trần, bé lập tức hửng mũi lên: “Xấu hổ quá!”
Uyển Tình nhìn lại, cười che kín mắt của bé: “Vậy mà con vẫn xem!”
Đinh Đinh dừng giây lát nói: “Con lại không biết....”
Uyển Tình hôn lên mặt nó, đợi Mục Thiên Dương đi qua mới kéo bọn chúng đứng lên. Đi đến cửa thang lầu, Uyển Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793994/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.