Cười siêu lạnh, âm thanh vô cùng thấp!
“Làm sao có thể qua chứ?” Mục lão gia khổ sở nói, “Tiểu Đinh Đinh của ta khẳng định thương tâm muốn chết!”
Đinh Đinh vừa nghe, hấp hấp cái mũi, hốc mắt hồng hồng gật đầu: “Vâng, Đinh Đinh rất khổ sở. Cẩu Cẩu vẫn chết…….”
“A……Ông nội cũng rất khổ sở!” Mục lão gia ôm lấy cô bé, “Đinh Đinh không khóc nha, Cẩu Cẩu……..Cẩu Cẩu……” A! Cẩu Cẩu không phải ở trong này sao? Vì sao lại chết? Ông ngẩng đầu nhìn Uyển Tình, lại nhìn Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết vội vàng nói: “Đấy là Uông Uông của Đinh Đinh, chuyện là như thế này………” Cô chậm rãi kể lại chuyện cũ mà Uyển Tình đã từng nói qua lại một lần.
Đinh Đinh vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn bổ sung thêm một chút.
Mục Thiên Dương bừng tỉnh đại ngộ, tưởng đánh chính mình một tát: ai kêu mình không làm tốt tình báo! Xứng đáng!
Mục lão gia thổn thức nói: “Uông Uông thật sự là đáng thương……..Bất quá Uông Uông cũng rất dũng cảm! Đinh Đinh, cháu cũng phải giống Uông Uông dũng cảm như vậy nha ~”
Đinh Đinh gật đầu.
“Bất quá cháu không cần thương tâm, kỳ thật Uông Uông cũng không có chết, nó chỉ đến nước U Linh thôi.”
Đinh Đinh kinh hỉ trợn tròn mắt: “Ông cố cũng biết?”
“Uh?” Cái gì gọi là “Cũng”?
Đang Đang nói: “Mẹ cũng nói như vậy!”
Mục lão gia nhìn Uyển Tình, cười gật đầu: “Đúng vậy, ông cố cũng biết, mọi người đều biết.”
Mục Thiên Dương bị thúc dục nghĩ: sao mình không biết……
Đột nhiên phát hiên Mục Thiên Thành ở một bên nghe rất chăm chú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793993/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.