“Ba mới hư hỏng hết...” Đinh Đinh khóc nói: “Cái này vốn là như vậy...”
Uyển Tình bất đắc dĩ
“Ba nói Uông Uông xấu” Đinh Đinh thút thít cáo trạng: “Mẹ, evef nhà...”
“Ừ, hiện giờ chúng ta về nhà, quay về nhà với ông nội.”
“Ngoan, ba không biết đây là UÔNG uông.”
Mục Thiên Dương: Uông Uông là thú gì chứ? Oong trời chơi đùa anh đi.
Uyển Tình khuyên Đinh Đinh, không có thời gian giải thích với Mục Thiên Dương. Khi đến biệt thự Mục gia, rốt cuộc Đinh Đinh cũng ngừng khóc, nhưng hai mắt vẫn hồng hồng, vẻ mặt không tình nguyện.
Ô tô dừng lại, Uyển Tình thấy Mục lão gia đứng đằng trước, trong lòng không yên. Cô vội kéo Đinh Đinh xuống xe, Đinh Đinh không chịu: “Con phải về nhà...”
Uyển Tình muốn đánh người, trực tiếp bế bé xuống. Đinh Đinh lập tức khóc lên, Đương Đương chạy đến lau nước mắt cho cô: “Đinh Đinh không khóc, anh ở đây, anh thích Uong Uông, chúng ta không cần ba ba nữa.”
Mục Thiên Dương ở bên cạnh, lòng như vỡ ra.
Thiên Tuyết chạy đến, ôm lấy Đinh Đinh: “Ôi tiểu công chúa của cô, con khóc khiến tâm cô tan nát rồi, không khóc không khóc nữa, chúng ta đi xem cụ nội...”
Đinh Đinh khóc thút thít avif cái, ngẩng đầu thấy một đám người xa lạ đứng đối diện, vội chayjd dến đằng sau Uyển Tình, mạnh mẽ ôm chặt lấy đùi cô. Uyển Tình lần mò đầu cô, nói với Mục lão gia: “Ông nội...” Mục lão gia lau khóe mắt, kích động nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...Cháu nên về sớm một chút... Con à? Nhanh để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-tong-giam-doc/793992/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.