A Hào nhìn một đám rên rỉ nằm dưới đất, lại nhìn qua tên đang nằm gục gần chỗ Hà Khải Thiên, anh hơi lo ngại lên tiếng.
"Cậu chủ... cậu... không đánh chết ai đó chứ?"
Nếu là lúc trước thì chuyện đám côn đồ này bỏ mạng là chuyện chẳng đáng bận tâm, nhưng bây giờ cậu chủ đã trải qua kì tẩy trắng, nếu đánh chết người thì không tránh được chuyện phiền phức phải giải quyết với bên cảnh sát. Mà chuyện đó vẫn là chuyện nhỏ, chuyện lớn bây giờ là cậu chủ nhà anh còn chưa qua được cửa ba mẹ vợ đâu, bây giờ mà còn giết người trước hẻm nhà người ta thì coi như xong! Tương lai mịt mờ...
Triệu Thái Bảo muốn thoát ra khỏi cái ôm của Hà Khải Thiên, nhưng bứt thế nào cũng không ra được, đành phải tiếp tục vỗ vỗ lưng xoa dịu hắn, một bên thì đáp lại lời A Hào.
"Em ngăn ảnh kịp thời nên không có người chết đâu anh Hào!"
A Hào giơ ngón cái với cậu, thầm thở phào một hơi, anh đau đầu suy nghĩ cách giúp cậu chủ nhà mình, lo đến đầu sắp bạc mà cậu chủ lại chẳng thèm liếc mắt anh một cái, vẫn cứ im lặng ôm chặt vợ mình thôi, cũng may là có vợ cậu chủ cảm thông chia sẻ với anh. Hầy, tự nhiên thấy tủi thân...
Cảm thán không biết khi nào một nửa định mệnh của mình mới xuất hiện, anh quăng hai tên trong tay xuống đất, tiện chân đá cái tên không ngừng la oai oái bên kia, mở điện thoại gọi viện binh bên mình.
"Mấy đứa mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/3359224/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.