Hà Khải Thiên diễn vô cùng nghiêm túc vai người bị thương của mình. Từ lúc vào cửa đến khi uống xong thuốc rồi ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, mày hắn vẫn luôn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi. Triệu Thái Bảo đau lòng, luôn vây quanh hỏi thăm hắn, lúc thì hỏi hắn có lạnh không, lúc thì có nóng không, có khát không, có mệt không...
Hà Khải Thiên như đợi được thời cơ, "yếu ớt" trả lời.
"Anh hình như có hơi chóng mặt, nếu có thể nằm trên giường..." Nhìn thấy bà Hạ nhíu mày, hắn vội sửa lời, giọng càng thêm mệt mỏi. "...chắc không sao... Anh dựa vào ghế chút cũng được..."
"Sao lại không sao!! Anh soi gương nhìn sắc mặt của mình bây giờ xem!" Triệu Thái Bảo thấy hắn như vậy, trái tim như bị ai bóp chặt, cậu không chịu nổi nữa, dìu hắn đứng lên. "Mau theo em lên phòng nằm... Không lẽ với người đã cứu mình mà em còn keo kiệt cái này hay sao!!" Đoạn sau này là cố tình muốn nói cho bà Hạ nghe.
Nhìn hai người đi lên phòng, bà Hạ vẫn nhịn không được muốn cất bước theo, bị ông Triệu giữ lại, ông thấp giọng khuyên.
"Dù sao thì lần này nhà mình cũng nợ cậu ta một ân tình..."
"Nhưng ông không thấy hả, rõ ràng cậu ta được nước lấn tới mà! Cứ mặc kệ như vậy, lỡ như lại tạo cơ hội cho cậu ta làm tổn thương Bảo Bảo thì sao??" Bà Hạ nhíu chặt mày, trong lòng nóng như lửa đốt mà nhìn chằm chằm phía cầu thang.
Ông Triệu thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-cua-lao-dai/3359225/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.