Nghe nói Dạ Vô Hàm sẽ trở về thành ngay, trong đại trạch lại sôi trào.
Phong Linh lập tức nói, “Vấn Xuân, đến phủ ngự y tổng quản đón Hinh Nhi về ngay.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.” Vấn Xuân đưa một cỗ kiệu đi đến phủ Lâm đại nhân.
Thần Hoàng để đũa xuống, nhẹ nhàng lau miệng, ngoắc tay gọi Lãnh Tàng Tâm, “Chuẩn bị nghênh đón ở cửa thành”.
“Vâng, chủ nhân”. Sau khi Lãnh Tàng Tâm lui ram, Phong Linh đột nhiên nói, “A, tại sao lần này chàng tích cực thế?”. Nói xong, nàng lại nhíu nhíu mày, “Cái này cũng đúng, cho dù là ở nơi nào thì tình huynh đệ không thể kém đi được”.
Thần Hoàng liếc nhìn nàng một cái, “Ta không thíchthiếu nhân tình”. Nói xong hắn lạnh lùng đứng dậy, Phong Linh tỏ vẻ“biết ngay”, sau đó nàng lắc đầu cười. Nhiếp Tố Tố đến gần nói, “TamNương, Hàm Vương là người như thế nào?”.
“A, hắn hả?”. Phong Linh suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười nói, “Dạ Vô Hàm là một bằng hữu đánggiá để ngươi quên mình, hắn cùng là một nam nhân đáng giá dùng một đờiđể yêu!”.
Nhiếp Tố Tố nhìn chằm chằm vào nàng, “Muội đánh giá hắn rất cao nhỉ, vậy muội đối với hắn….”.
Phong Linh bĩu môi, “Nhiếp Tố Tố, tỷ có thể đừng học ta bát quái như vậy được không?”.
Nhiếp Tố Tố lơ đễnh nói, “Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Muội nói cho tabiết, muội đã dùng gương mặt ta làm những gì hả, để sau này nếu có người đến tìm thù thì ta còn biết chứ”.
Phong Linh suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451723/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.