Thần Hoàng cúi đầu, trong đôi mắt có chút ảm đạm.
“Còn có Vô Hàm và Dập Tuyên, trẫm cũng phụ mẫu phi các con”.
Hai người đều chấn động, Dạ Hoằng Thiên nói tiếp, “Trẫm đã từng hứa với mẫu phi các con, sẽ không để các con cuốn vào trong việc tranh giành ngôivị hoàng đế, nhưng trẫm lại ích kỷ…. ích kỷ đem tương lai của Vô Hàm làm lá chắn, khiến con lọt vào tầm mắt của Hoàng hậu và Cảnh Vương, kỳ thật là do phụ hoàng muốn bảo vệ Tàn Nguyệt, để nó không bị hãm hại……”. Dứtlời, ông ngẩng đầu lên nhín Dạ Vô Hàm, “Vô Hàm, con sẽ không trách phụhoàng chứ?”.
Trong đôi mắt Dạ Vô Hàm không hề có sự oán giận, màhắn rất bình tĩnh nói, “Nhi thần đã sớm biết, nếu muốn trách thì hôm nay ngồi chỗ này đã không phải là phụ hoàng rồi”.
Hắn nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Dạ Hoằng Thiên tuyệt đối không nghi ngờ tínhchân thực trong lời nói của hắn. Ông vui mừng cười, “Tốt, tốt, các conđều không làm trẫm thất vọng, không có việc huynh đệ tương tàn, ngượclại còn đồng tâm hiệp lực bảo vệ giang sơn. Lần này diệt phiên bang, uydanh Minh Tịch triều chúng ta vang xa, Vô Hàm có công đầu”.
Thần Hoàng nhân cơ hội nói, “Theo ý kiến nhi thần, có thể tuyển chọn lại thái tử, không bằng để hắn làm thái tử đi”.
Dạ Vô Hàm vừa nghe xong, mặc kệ nói, “Từ đầu tới cuối ta đều không muốnlàm Hoàng đế, nếu ta muốn thì không cần ngươi đưa, bản thân ta tự đoạtlấy là được. Ngươi muốn sao, bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451725/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.