Thần Hoàng vội vãchạy từ Tây Vực về Dậu Thành, cơ hồ không nghỉ, ngay cả hoàng cung cũngkhông về, mà nhanh chóng chạy tới chỗ Phong Linh.
“Công tử, đây là đâu vậy?” Xe ngựa dừng lại, Nhiếp Tố Tố tò mò hỏi.
Thần Hoàng không thèm quan tâm Nhiếp Tố Tố, đi thẳng vào cửa chính.
“A, thái tử đã về!” Sơ Hạ thấy hắn, vô cùng vui mừng, vội vàng đi báo cho Phong Linh.
Phong Linh lập tức chạy ra, vừa nhìn thấy Thần Hoàng đã nhào ngay vào lòng hắn, “Dạ Tàn Nguyệt! Chàng đã về!”
Thần Hoàng hết sức hài lòng với biểu hiện nhiệt tình của nàng, không uổngcông hắn đã bôn ba nhiều ngày qua, cuối cùng nàng đã nghĩ thông.
“Nhớ ta không?” Hắn trêu ghẹo hỏi.
Phong Linh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đập vào ngực hắn, “Chàng thì sao?”
“Ta à ~” Thần Hoàng mờ ám tiến gần tai nàng nói gì đó, Phong Linh nghe xong mặt bỗng đỏ bừng như trái cà chua chín, làm nũng trừng hắn, “Trong đầuchàng sao nhiều ý nghĩ xấu xa quá vậy?”
Bọn Vấn Xuân biết haingười xa cách đã lâu cần không gian riêng nên rất biết điều tránh đi.Lúc này, Nhiếp Tố Tố đi tới, tò mò hỏi, “Công tử?”
Phong Linhnghe thấy, nhô đầu ra, vừa thấy Nhiếp Tố Tố nàng liền ngẩn cả người,hoàn toàn hóa đá. Mà Nhiếp Tố Tố ngay khi thấy Phong Linh cũng trợn tohai mắt, quên phản ứng. Thần Hoàng nhìn hai người như hai pho tượngtrước mắt, nghi ngờ nhướng mi, “Có điều gì mà ta không biết sao?”
Phong Linh lấy lại tinh thần trước, lập tức xông tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451721/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.