Thần Hoàng đi vào và nhìn thấy Nghi Nhân đang ngồi đó thản nhiên, trên bàn ở trước mặt hắn đã để sẵn một bầu rượu và hai cái ly.
“Sao thế? Ngươi muốn ta uống rượu tiễn ngươi đi sao?”.
Thần Hoàng ngồi xuống đối diện với nàng ta, trong con ngươi tràn đầy sát khí.
Nghi Nhân không nhanh không chậm rót một ly rượu đưa tới, thấy Thần Hoàngkhông có ý muốn nhận thì nàng ta cười một tiếng, “Nếu như muốn Phong Tam Nương sống thì tốt nhất thái tử vẫn nên làm theo những gì ta nói”.
Thần Hoàng chớp chớp mắt sau đó quả quyết nhận lấy, cạn sạch.
Nhờ đó mà Nghi Nhân kiểm chứng được suy đoán của mình, quả nhiên là ThầnHoàng không tìm được Phong Tam Nương, hắn vẫn cho rằng nàng ta đang ởtrong tay mình! Vậy thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.
Nàng ta khẽ mỉm cười, bình tĩnh thong dong mà nói, “Thái tử mang theo nhiều người như vậy là muốn tới bắt ta sao?”.
“Không”, Thần Hoàng nở nụ cười tà mị, đến gần nàng nói, “Ta tới để giết ngươi”.
“Ha ha, giết ta? Chẳng lẽ thái tử không sợ ta sẽ giết chết Phong Tam Nương trước sao?”.
“Sợ”, Thần Hoàng gật đầu, chớp mắt một cái, “Cho nên bây giờ ngươi mới còn sống”.
Lãnh Tàng Tâm đứng sau lưng cũng không nhịn được nữa, nàng tiến lên nói,“Chủ nhân, nói lời vô dụng với nàng ta làm gì! Chúng ta vào tìm TamNương thôi!”. Nói xong nàng rút kiếm định lên lầu.
“Càn rỡ!”. Mãn Ngân đuổi theo, đánh nhau với nàng, sau đó những người áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451702/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.