Vũ Tường kiềm chế lại xúc động muốn xông lên cứu người, hắn quay qua nói, “Dạ Tàn Nguyệt, chỉ cần ngươi thả nàng, và hạ lệnh cho quân lính lui binh thì ta sẽ nói cho ngươi biết Phong Tam Nương ở đâu”.
Thần Hoàng lạnh lùng nhìnhắn, dường như là bất vi sở động. Nhưng Thần Hoàng lại liễm lại đôi mắt, trong đôi mắt đó là ngàn lớp sóng đang trào lên, chỉ cần nghe một chútxíu tin tức liên quan đến nàng là hắn khó có thể giữ mình được. Nhưnghắn cũng biết bây giờ không phải là thời gian cũng không phải là tốc độmà là cuộc chiến tâm lý.
“Ta chán ghét sự uy hiếp của các ngươi”. Kiếm của Thần Hoàng lại đặt trên ngực Nghi Nhân, bàn tay nắm lấy taynàng ta tăng thêm vài phần sức lực, trên trán Nghi Nhân lấm tấm mồ hôi.
“Ngươi không tin sao?”. Vũ Tường thấy nàng ta như vậy thì giọng điệu nóng nảy. Nghi Nhân nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, muốn bảo với hắn đừngnên gấp gáp, nhất định phải nắm quyền chủ động.
Thần Hoàng ôm lấy hông của Nghi Nhân, kéo nàng ta tới gần mình, “Các ngươi nghĩ rằng bằng một nữ nhân thì có thể uy hiếp bản thái tử lui binh sao? Ha ha, ngươicó nên hỏi vị Thế chủ này một chút, nếu như ta bắt ngươi để uy hiếp nàng ta thì nàng ta có lui binh không?”.
Ánh mắt Vũ Tường phức tạp nhìn Nghi Nhân, hắn biết, nàng sẽ không, hơn nữa còn suy tính cả đường sống cũng không có.
“Nếu như muốn làm ta xấu hổ thì ngươi đã đạt tới mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451704/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.