Nam nhân mấp máy môi:“Ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn ở cũng với nàng ấy. Thực ra, chỉcần chúng ta rời khỏi phiên bang thì chúng ta sẽ không gặp bất cứ trởngại gì. Nhưng nàng ấy không chịu bỏ lão thế chủ lại, và không chịu bỏcon dân của phiên bang. Cho nên ta chỉ có thể dùng thân phận là sư phụcủa nàng để ở bên cạnh bảo vệ nàng, yêu nàng. Nhưng mà cảm giác chỉ cóthể nhìn nàng ở phía xa thật sự rất khó chịu. Nhất là khi ta biết đượcnàng muốn dùng kế để gả vào hoàng cung của Minh Tịch triều, sau đó muốnlàm hoàng hậu thì ta lại càng cuống. Đúng lúc này Mộc Thác tìm đến ta”.
Sau khi Phong Linh đã thích ứng với ánh sáng mặt trời, nàng trừng mắt nhìn hắn. Nàng biết, chuyện xưa bắt đầu rồi.
“Trong mắt của dân chúng trong các bộ tộc thì Mộc Thác luôn có vẻ kém hơn sovới Nghi Nhân, cho dù hắn có là con trai trưởng cũng vô dụng. Khi lãothế chủ còn tại vị, Mộc Thác cũng không dám lấy chuyện Nghi Nhân là nữnhi để nói nhưng hắn cũng không muốn bị Nghi Nhân đoạt đi chức Thế chủ,cho nên hắn tìm tới ta”.
Giọng nói của hắn âm trầm, thấp xuống vài phần, giống như là đang nhập vào trong miền hồi ức đau khổ.
“Hắn nói mục đích của hắn giống với mục đích của ta. Hai chúng ta đều muốnNghi Nhân rời đi, vì thế chúng ta nên hợp tác với nhau. Lúc đó ta rấtnóng lòng muốn ở cùng với Nghi Nhân, cùng với việc ta ỷ mình có võ côngcao cường, có thể bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451700/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.