Trong phút chốc, toàn bộ Cảnh Vương phủ bị nổ thành một đống phế tích.
Đứng trong đống hoang tàn này, Lãnh Tàng Tâm đi lên nói, “Chủ nhân, không tìm được Tam Nương…….”.
Ánh mắt Thần Hoàng lạnh lùng, sắc bén như dao, lẳng lặng quét qua một vòng. Bỗng nhiên hắn xoay người rời đi, xoay người lên ngựa, chạy thẳng tớihoàng cung.
Trong thiên lao.
Do Dạ Hoằng Thiên hạ chỉtrước khi mọi chuyện được tra rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không đượcđộng đến Dạ Mặc Cảnh. Cho nên khi Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng chú ý vàongười khác thì Dạ Mặc Cảnh bình an vô sự sống ở đây, thỉnh thoảng làmthơ, vẽ tranh, nhìn vô cùng an nhàn tự tại.
Bỗng nhiên cửa tù bị mở ra, sau đó hắn bị một người nhấc vạt áo.
“Tam Nương bị nhốt trong phủ của ngươi, nơi nào có khả năng sẽ nhốt nàng?”.
Dạ Mặc Cảnh đầu tiên là cảm thấy sững sờ, sau đó hắn bật cười, “Sao, ngươi đánh chủ ý tới vương phủ của bổn vương rồi à?”.
“Ta hỏi ngươi, nàng có thể bị nhốt ở chỗ nào?”. Thần Hoàng dùng một taynhấc mũi kiếm, nhắm thẳng vào hắn, “Nếu như ngươi không nói thì ta sẽgiết ngươi”.
Dạ Mặc Cảnh ngó ngó hắn, “Chúng ta làm một giao dịch nhỏ thì sao?”.
“Nói đi!”.
“Ngươi để bổn vương ra ngoài, bổn vương sẽ tự mình dẫn ngươi đi tìm nàng!”.Hắn cười một tiếng chắc chắn, “Chỉ cần nàng vẫn còn ở trong Cảnh Vươngphủ!”.
Thần Hoàng meo mắt, thu kiếm lại, xoay người đi ra ngoài.
Dạ Mặc Cảnh sửa sang lại y phục, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451698/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.