Bên ngoài Cảnh Vươngphủ, Phượng Nhi nhẹ nhàng gọi con bướm trở về, nhìn chằm chằm bên kia,cười hả hê. Lúc nàng xoay người rời đi, đi tới chỗ không người, đangđịnh phát tín hiệu cho chủ nhân thì bỗng nhiên trước mặt nàng xuất hiệnhai người.
Đức Tử và Mãn Ngân nhìn chằm chằm, Phượng Nhi cảnhgiác lui về phía sau một bước. Đôi mắt nàng đảo một vòng, nở nụ cườithản nhiên, ra vẻ tò mò hỏi, “Hai vị thúc thúc, các ngươi có chuyện gìsao?”.
Đức Tử nhìn chằm chằm vào tay phải khẽ rũ xuống của nàng, lên tiếng cảnh cáo, “Cẩn thận, nàng ta là một cao thủ ám khí!”.
“Ừ!”. Mãn Ngân đưa tay về phía hông, cười lạnh nói, “Tiểu cô nương, chưa ainói cho ngươi biết rằng, nhìn cái không nên nhìn sẽ phải trả giá thậtlớn à?”. Dứt lời, hắn vung kiếm lên, một loạt những chiếc châm bạc bayvề phía hai người.
“Cẩn thận!”.
Hai người cuống quít tránh ra, sau đó lại nâng kiếm xông lên.
“Ghét quá, hai đánh một, thúc thúc khi dễ người ta!”. Phượng Nhi bất mãn chucái miệng nhỏ nhắn, nhưng ám khí trên tay vẫn không ngừng tung ra. Đừngthấy vật này nhỏ mà coi thường, chỉ cần xẹt qua thôi cũng đủ chết người. May mà công phu của Đức Tử và Mãn Ngân không phải thường, nếu không bọn hắn đã nằm quay đơ trên mặt đất từ sớm rồi.
“Chết tiệt!”. Hai người chật vật nhếch nhác, bây giờ cũng bắt đầu ra tay ác hơn, cùng nhau xông lên áp sát.
“Má ơi”, Phượng Nhi kêu một tiếng, vội vàng chạy đi, nàng chỉ am hiểu khinh công và ám khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451697/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.