Trong khách sạn, Đức Tử và Ngân Mãn vội vàng tiến lên đón Nghi Nhân.
Đức Tử nhỏ giọng nói, “Thế chủ, thuộc hạ đã tra được Dạ Lạc Dao ………”. Hắncúi người rỉ tai nói với Nghi Nhân mấy câu, Nghi Nhân chau mày, khôngnói gì mà đi thẳng lên lầu.
Hắn đẩy cửa phòng, ngẩn người, ngaysau đó mặt không biến sắc đi vào, “Cảnh Vương, ngài tới chỗ ta ở khôngsợ người khác nhìn thấy sao?”.
Phía trước cửa sổ, Dạ Mặc Cảnh từtừ xoay người lại, không hề thấy hình tượng yếu đuối mà thay vào đó làkhí phách không hề giấu diếm. Dường như lúc này, Cảnh Vương đứng trướcmặt hắn không cần phải giấu diếm ẩn nấp gì nữa.
Dạ Mặc Cảnh khẽ mỉm cười, “Hình như mấy ngày nay, Thế chủ và Hàm Vương rất thân cận thì phải?”.
Nghi Nhân cũng không nói nhảm với hắn, mở miệng nói, “Cảnh Vương, ngài không cần phải nghi ngờ, ta tự biết nên phải làm như thế nào”.
“Nhưvậy là tốt nhất”. Dạ Mặc Cảnh nhìn qua hắn, mặt không thay đổi nói, “Nếu như ta và ngươi đã đạt thành nhận thức chung. Vậy thì bây giờ khôngphải đến lúc tỏ thành ý rồi”.
Nghi Nhân nâng đôi mắt xinh đẹp, nhìn hỏi. “Cảnh Vương có gì xin nói thẳng”.
“Bổn Vương muốn Phong Tam Nương”. Hắn nhìn thẳng vào Nghi Nhân, nõi rõ ràngtừng câu từng chữ, “Còn đại phiền toái Dạ Tàn Nguyệt, bổn vương giảiquyết giúp ngươi! Đến lúc đó, Tây Vực sẽ là của ngươi!”.
NghiNhân rũ mắt xuống, “Nghe cũng không hề thiệt thòi”. Ngoài miệng thì hắnnói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết, động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451676/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.