Phong Linh nghía mắt nhìn hắn, quả quyết lắc đầu.
Thần Hoàng chớp chớp mắt một cái, gật đầu, “Vậy thì được, xem ra ta bỏ côngsức trở về gặp nàng là hoàn toàn sai lầm rồi. Vậy thì được rồi, Phong cô nương, ta không quấy rầy nhã hứng của cô nương nữa”.
Hắn xoay người, đi ngược hướng với nàng.
Phong Linh giật mình đứng nguyên tại chỗ, hôm nay hắn bị làm sao thế? Chẳng lẽ là dì cả tới? Tự dưng làm mình làm mẩy là sao?
Thần Hoàng xinh đẹp đi trên đường mê hoặc cả con đường.
Một trượng, hai trượng, ba trượng……..
*trượng: 1 trượng = 10 thước= 2,3 m
Nụ cười trên mặt dần cứng ngắc, tà mâu dựng lên, khóe miệng run rẩy vàicái. Nữ nhân ngốc này, nàng không biết phải đuổi theo hắn sao?
Sáu trượng, bảy trượng……
Hắn rất tức giận! Trong lòng hắn âm thầm thề, hắn cho nàng cơ hội cuối,trong vòng 100 trượng nếu như nàng không đuổi theo hắn thì hắn sẽ……
Bước chân của hắn dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay đang níu lấy ống tay áo của mình, nụ cười lại nở trên gương mặt tuấn tú. Hắn xoay người ôm ngườiphía sau vào trong ngực, “Ta biết ngay là nàng không bỏ được mà”.
Trong nháy mắt hắn cứng người, từ từ buông tay ra, trong mắt nổi gió lạnh, nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng trước mặt hắn.
Khuôn mặt Nghi Nhân không đổi, hắn phủi phủi y phục giống như dính vào thứ gì đó rất bẩn. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt không nhìn ra nóng lạnh, “Thái tử thích nam sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451674/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.