Ra khỏi Cảnh Vương phủ, hai người tùy tùng lập tức tiến lên, “Thế chủ, lão hồ ly kia nói thế nào?”.
Nghi Nhân quay đầu lại, quét qua một vòng ở cửa chính Cảnh Vương phủ, khóemôi nở nụ cười như không cười. “Hắn ta không có lựa chọn nào khác”.
“Tốt quá”. Mất người phấn chấn, chỉ cần Dạ Mặc Cảnh gật đầu thì việc này cách kế hoạch bọn họ càng gần.
Nghi Nhân ngồi vào trong xe ngựa, phân phó nói. “Đức Tử, đi thăm dò một nữ nhân tên là Dạ Lạc Dao”.
“Tuân lệnh!”.
“Mãn Ngân, trở về khách sạn!”.
Thả rèm xuống, Nghi Nhân nhắm mắt lại. Vừa rồi những lời nói của Trương Tam hắn nghe không sót một chữ. Hắn ta nói, Dạ Lạc Dao vừa từ Tây Vực trởlại kinh thành, còn mang về một tin tức quan trọng……..
Đến tột cùng là tin tức gì?
Xe ngựa đi thẳng về khách sạn, tiểu nhị tiến lên. “Khách quan, ngài đã trở lại”.
“Ừ”, Nghi Nhân đi vào, Mãn Ngân gọi tiểu nhị tới. “Dắt ngựa tới chuồng ngựa, một lần ăn thì cho 1 thạch hạt kê”. Nói xong móc một nén bạc ném chohắn. Cặp mắt iểu nhị sáng lên, vội vàng cảm tạ nói. “Cảm ơn kháchquan!”. Không quên nói vài lời nịnh hót. “Ngựa này của ngài đúng là ngựa tốt, ăn một thạch hạt kê chắc phải là thiên lý mã!”.
Mãn Ngân hả hê ngẩng đầu. “Đương nhiên rồi, đây chính là ngựa chúng ta……..”.
Trước mặt, Nghi Nhân dừng lại, không xoay người chỉ ngoắc ngoắc ngón tay. Mãn Ngân tự biết mình đã lỡ miệng, vội đuổi tiểu nhị đi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451652/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.