Con ngươi Phog Linh suýt chút nữa bắn ra ngoài, nàng vội vàng xoay người. “Ngươi —— lưu manh!”.
Thần Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, lại đắp chăn vào. “Không biết Cố lão đưathuốc gì cho ta, sau khi uống vào thì có phản ứng này, ta có cách nàokhác đâu?”.
“Ta…..ta đi tìm Pháp Hạ!”. Phong Linh đi mau giống như chạy trốn, sau lưng vang lên tiếng cười của Thần Hoàng.
Pháp Hạ còn đang buồn ngủ thì bị Phong Linh kéo đi vào, Phong Linh rất thứcthời đứng ở bên ngoài. Pháp Hạ vừa nhìn thấy tình hình này thì nhìncười. “Công tử, ngài nên sớm biết hậu quả khi đắc tội với sư phụ. Chuyện lần trước ngài làm ông ấy vẫn canh cánh trong lòng đấy”.
Chân mày Thần Hoàng co quắp. “Ông ta làm cái gì?”.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là cho thêm một chút “thúc tình đan” vàotrong thuốc…..”. Pháp Hạ ho nhẹ mấy tiếng, liếc nhìn Thần Hoàng đangmuốn phun lửa, nói. “Nội lực của ngài đủ mạnh để áp chế nhưng bây giờngài đang bị thương, không thích hợp vận công, cho nên………”. Hắn cũngkhông nói tiếp, mà giả vờ nhìn ra bên ngoài. “Tam Nương vẫn đang ở bênngoài đấy”.
Thần Hoàng nhắm mắt lại. “Được rồi, ngươi có thể đi”.
“Ha ha, vậy thì ta sẽ không quấy rầy”. Nét mặt Pháp Hạ giống như đang xemkịch vui, làm cho người ta không thể hoài nghi thật ra hắn đã biết từsớm.
Phong Linh thấy Pháp Hạ ra ngoài thì nghiêm chỉnh hỏi. “Hắn không sao chứ?”.
Pháp Hạ cười, gật đầu một cái.
Nàng đi vào phòng, thấy Thần Hoàng đang ngồi ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451651/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.