“Bảo Bảo bị bệnh?” Phong Linh đứng bật dậy. Pháp Hạ vội nói, “Còn mấy châm nữa là xong, xin cô nương đợi thêm một lát!”
“Không được, ta muốn về Dậu Đô! Ngay lập tức!”
Thần Hoàng kéo nàng, lần lượt nhổ hết kim châm trên mặt nàng ra, “Đã chuẩn bị xe ngựa rồi, chúng ta đi suốt đêm về.”
“Thật?” Phong Linh níu chặt vạt áo hắn, “Ngươi giúp ta tìm hiểu tình hình củaBảo Bảo có được hay không? Bảo Bảo bệnh có nặng không, có ai bên cạnhchăm sóc nó không?” Nói xong, mắt nàng đỏ lên, “Từ nhỏ đến lớn, Bảo Bảochưa bao giờ rời xa ta, đều tại ta không tốt, bỏ nhi tử lại đi chơi mộtmình. Thiệt là, mập thì mập thôi, có gì phải để ý dữ vậy? Ngu hết biết,ngu hết biết! Nếu Bảo Bảo mà có chuyện gì, ta đập đầu vào đậu hủ chếtcho rồi!”
Thần Hoàng lắc đầu bật cười, siết chặt tay nàng, “Yêntâm! Bảo Bảo không sao đâu! Ta đã sớm phái người đi trông coi nó rồi.Ngay cả chuyện nó ăn cơm hay chưa ta cũng biết!” Thần Hoàng nở nụ cườisâu xa, “Nhưng lần này, bệnh của Bảo Bảo đúng là có hơi nặng.”
Trước khi đi, Thần Hoàng hỏi Cố thần y, muốn dẫn Pháp Hạ theo, lý do là vếtthương chưa lành, trên đường cần người chăm sóc, vì vậy ba người rờikhỏi núi Yên Hà.
Đến sáng hôm sau, chỉ mới đi được một phần bađoạn đường. Khi ngang qua một trấn nhỏ, ba người vào một tiệm cơm, gọivài món ăn sáng.
Phong Linh tất nhiên trở thành tiêu điểm chú ýcủa mọi người, huống chi bên cạnh còn có Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451654/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.