“Sao muội lại ra đây làm gì?”. Thần Hoàng xoay người, rõ ràng là đang nhìnnàng nhưng ánh mắt tĩnh mình không biết đã phiêuđến nơi nào.
Dạ Lạc Dao cười duyên, kéo tay hắn làm nũng. “Nguyệt, huynh đưa muội đidạo được không? Mấy ngày nay chỉ ở đây muội buồn lắm rồi”.
“Cố thần y cho muội ra ngoài sao?”.
Dạ Lạc Dao nháy nháy mắt. “Chỉ đi lần này thôi, có được không? Muội thật sự rất muốn ra ngoài………”.
Thần Hoàng rũ mi, nhắm mắt nói. “Được rồi”.
“Ha ha, muội biết là huynh đối với muội tốt nhất mà”.
Gần một tháng ở núi Yên Hà, nụ cười trên mặt nàng càng ngày càng nhiều,giống như bọn họ trở lại vài năm về trước, chỉ có hai người làm bạn vớinhau, ngoài nhau ra không có ai cả. Nếu như thời gian thật sự có thểdừng lại thì cho dù nàng chết lập tức cũng đáng giá.
*…………*
Phong Linh ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nàng cố gắng không để mình mất khống chế.
“Đây là đâu?”.
Địch Cuồng rất đàng hoàng nói. “Tây Vực”.
Phong Linh gật đầu. “Ta biết rõ”. Gương mặt béo tròn lại nhìn về phíahắn, trên gương mặt hiện lên sự lo lắng, nàng chỉ ngủ nhiềumột chút thôi, tại sao lúc tỉnh dậy đã ở Tây Vực rồi?”.
“Ngươi có thể nói tại sao ta chỉ muốn đi nghỉ để giải tỏa tâm trạng lại chạy đến một nơi xa xôi như thế này không?”.
Địch Cuồng vuốt vuốt mái tóc, khuôn mặt nam tính sức quyến rũ nở nụcười. “Nơi này có gì không tốt? Phong cảnh tốt, khí hậu tốt, người cũngtốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451622/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.