Lần này Phong Linh lại không hề tức giận. Đổi lại là nàng, lấy cái cớ nhưvậy thì nàng cũng sẽ không tin. Hơn nữa, cho dù có đến cửa hàng quần áonhưng lão bản có thể phủ nhận.
Nàng ngồi xuống, nhún vai. “Ngươi không tin ta thì ta cũng hết cách rồi, dù sao bây giờ ta cũng không có tiền”.
“Ai da”. Tiểu nhị xắn tay áo.“Lão tử còn chưa gặp được người nào ăn quịt mà còn nói năng hùng hồn như vậy! Không trả tiền đúng không? Vậy thì đừng trách lão tử không khách khí”.
“Ngươi muốn làm gì?”.
“Làm gì? Ngươi nghĩ lão tử muốn làm gì?”. Tiểu nhị khinh miệt cười lạnh. “Vừa mập lại vừa ngu, có cho lão tử cũng không cần! Người như ngươi cóbán cho kỹ viện người ta cũng sẽ đập chiêu bài (thẻ gọi tên)!”.
“Ha ha…….”. Mọi người cười ầm lên.
Phong Linh nắm chặt quả đấm, giận đến nỗi toàn thân phát run. “Bốp”.Nàng đập vào bàn, đứng lên, mắt lạnh liếc một vòng. “Mập thì làm sao?Ngươi mập nên chết dưới mười tám tầng địa ngục sao? Ai mà không có cuộcsống cha mẹ nuôi, ta còn chưa chê các ngươi gầy, các ngươi dám cười tamập?”. Miệng lưỡi Phong Linh xưa giờ không hề bỏ qua cho bất cứ ai, nàng nói xong, xung quanh á khẩu, không ai trả lời được.
Nam tử nhìn Phong Linh không chớp mắt, cô gái kéo ống tay áo nam tử. “Nguyệt, chỗ này ồn ào quá, chúng ta đi nơi khác thôi”.
Nam tử như không nghe thấy gì, vẫn ngồi đó nhìn chòng chọc vào Phong Linh.
“Ra ngoài sẽ không khỏi có những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451624/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.