“Không thấy Tam Nương? Cái gì gọi là không thấy Tam Nương?”.
Trời còn chưa sáng, Dạ Vô Hàm đã vọt vào Đại trạch, vừa vào cửa hắn đã kêu hai nha đầu lại hỏi.
Vấn Xuân vội nói. “Lúc chúng nô tỳ làm xong đồ cho Tam Nương thì pháthiện nàng không có trong phòng. Sau đó chúng nôtỳ tìm khắp nhà cũng không tìm thấy”.
“Tam Nương đi rồi”.
Bảo Bảo và Hồng Ngọc đi tới, trong tay cầm một phong thư, mắt Bảo Bảo hồng hồng.
Dạ Vô Hàm đi qua, cầm lấy lá thư, hắn xem xong thì tức giận vo thành một cục. “Nữ nhân ngốc này!”. Hắn nghiêng đầu, phân phó. “Phi Ưng, HuyềnPhong, các ngươi lập tức điều động người, lục soát kỹ khắp thành cho ta! Bây giờ nàng không đi xa được, nhất định vẫn còn đang ở trong thành, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào! Có nghe không?”.
“Vâng!”.
Hai người vội vàng rời đi.
Dạ Vô Hàm nhìn Bảo Bảo đang nén không khóc, hắn xoa đầu kiên định nói. “Đừng lo lắng, ta sẽ tìm được nàng”.
Tàng Tâm lâu.
Lãnh Tàng Tâm đi vào trong khuê phòng, mở ám các bên trong ra, nhìn nữnhân to béo đang ở trong. “Bọn họ đi rồi, ngươi cũng ra đi”.
“A”. Phong Linh di chuyển cơ thể mập mạp, nghiêng người đi ra, nàng vẫnkhông quên oán một câu. “Nơi này chật quá, ngươi không thể gọn gàng rộng rãi một chút sao?”.
Lãnh Tàng Tâm cười. “Ngươi nhìn xem, đây chỉ là ám các, không phải là phòng ngủ, cần gì phải lớn”.
Phong Linh ngồi xuống cúi đầu, yên lặng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451620/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.