Liên tiếp như vậy trong nửa tháng, cuối cùng mọi người cũng không bình tĩnh được nữa.
“Tam Nương, mở cửa ra đi!”. Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên ngoài đập cửa. Phong Linh ở trong phòng, vùi mình trên giường, bên cạnh là một tấm gươngđồng. Nhìn vào gương đồng có thể thấy gương mặt tròn trịa của nàng.
“Ta không sao cả, để cho ta yên lặng một chút!”. Phong Linh bịt lỗ tailại, chui vào trong chăn, bọc kín mình đến nỗi gió cũng không lùa vàođược. Nàng cầm trong tay một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa ảo não nghĩ.Nàng khống biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, thân thể nàng giống nhưquả bóng bị thổi phồng lên vậy, sức ăn của nàng lớn đến kinh người, từmột ngày ba bữa ăn lên một ngày năm bữa, sau đó là một ngày bảy bữa.Cuối cùng nếu nàng không có đồ ăn thì sẽ hoảng hốt.
Chỉ hơn mười ngày mà nàng đã mập lên khoảng 30 cân (30 cân = 15kg)!
30 cân! Đó là một con số kinh khủng như thế nào! Hơn nữa nếu như còntiếp tục ăn như thế thì nàng sẽ có khuynh hướng mập hơn nữa!
“Đáng chết!”. Phong Linh nhét toàn bộ miếng bánh ngọt vào miệng, nhai giống như đang trút giận.
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, cửa bị mở ra.
Dạ Vô Hàm nhìn người trên giường co người lại thành một khối thì nhănmày, sải bước đi qua, vén chăn lên. Phong Linh nhìn thấy hắn thì cảkinh, nàng hoảng hốt kêu. “Ai cho ngươi vào đây? Đi ra ngoài! Đi rangoài!”.
Vẻ mặt Dạ Vô Hàm căng thẳng, hắn nắm lấy vai nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451618/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.