“Đó là việc của ta”.Dạ Vô Hàm tỏ vẻ không muốn nói cho hắn biết, Thần Hoàng chợt nhíu mày,cười lạnh. “Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc mà ngươi muốn tìm những người này ta đều có thể biết, hơn nữa nhất định ta sẽ biết!”. Sau đó, sắc mặt hắn lạnh lẽo. “Có phải là liên quan đến Tam Nương không?”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm rũ xuống, hắn nâng quạt, vẻ mặt lo lắng lại có mấy phần phiền não.
“Thái tử có bản lĩnh như thế, sao không tự mình tra việc này”.
Bỗng nhiên, Thần Hoàng đến gần hắn, hai mắt nhìn thẳng. “Ngươi đang épta dẫn nàng đi sao? Ngươi hiểu rất rõ rằng nếu như ta đã muốn thì khôngai có thể ngăn được ta, kể cả ngươi”.
Dạ Vô Hàm tỉnh táo ngước mắt nhìn hắn, hắn không phủ nhận điều này. Võcông của Thần Hoàng đúng là xâu không lường được, đến tận bây giờ hắnvẫn không thể lường được.
Hắn cười nhạt. “Ngươi đã chuẩn bị tâm lý nghe chưa?”.
“Đừng nói nhảm nữa”.
Dạ Vô Hàm gật đầu, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thần Hoàng, chậm rãi mởmiệng. “Ngoại trừ việc tìm độc môn đó thì chúng ta còn có một phươngpháp khác. Đó chính là tìm một cao thủ có võ công âm tính, hút thư độctrên người Tam Nương sang người hắn”.
Thần Hoàng rũ mắt, khóe miệng khẽ nâng lên. “Dạ Vô Hàm, nếu như khôngphải ta hiểu rõ ngươi thì ta sẽ nghĩ rằng ngươi đang đặt bẫy ta”.
Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng cười một tiếng. “Chuyện có liên quan đến Tam Nương,ta không rảnh đặt bẫy ngươi. Nếu như không phải Cảnh Vương thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451599/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.