Nửa đêm, vạn vật an tĩnh.
Phong Linh đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng mơ nàng đang hung ác ngược đãi Châu Châu thì cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng rực đang nhìnnàng chăm chú làm cả người nàng đều cảm thấy khó chịu. Nàng mở mắt ra,lập tức nhìn thấy Thần Hoàng. “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”.
Nàng đề phòng như đề phòng cướp, bò dậy, co vào góc giường, chăn giữchặt trong tay, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn. “Hơn nửa đêm ngươi xôngvào phòng ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?”.
Thần Hoàng nghênh ngang ngồi ở mép giường, nghiêng đầu, đôi mắt câu hồnnhìn thẳng vào nàng. “Này, Phong Tam Nương, nếu như ta chết thì nàng cóđau lòng không?”.
“Ngươi có tật xấu à? Muộn như thế này không ngủ đi còn chạy đến đây hỏita cái này”. Phong Linh bới bới mái tóc như tổ chim, nàng cảm thấy muốnđiên. “Ngươi lợi hại như vậy, muốn chết cũng khó lắm! Làm ơn, bây giờngươi trở về, uống chén sữa nóng, sau đó nằm trên giường ngủ một giấc,sáng sớm ngày mai mặt trời sẽ lên, hoa tỉnh giấc, chim nhỏ nói chào buổi sáng. Thế giới sẽ không thay đổi, ngươi cũng sẽ không chết, vẫn là thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người!”.
Đột nhiên Thần Hoàng cảm thấy uất ức vuốt mi tâm, chân mày nhíu lại. “Nhưng mà, nhỡ mà ta thật sự chết đi? Nàng sẽ thế nào?”.
Phong Linh không chịu được hô to lên. “Vậy thì ta sẽ đến mộ phần ngươi khóc! Từ mùng 1 đến 15!
Thần Hoàng nhắm mắt gắng gượng cười. “Chỉ vậy thôi sao? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451601/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.