“Nữ nhân? Muốn giết ngươi?”.
Dạ Vô Hàm và Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu bật cười.Phong Linh chọt vào trán hắn. “Này, ngươi làm chuyện gì thất đức hả, nói mau, tại sao người ta lại muốn giết ngươi?”.
“Trời đất chứng giám! Thật sự là ta không làm gì mà”. Dạ Dập Tuyên nằmdài trên bàn ảo não nói. “Mấy ngày nay, chỉ cần ta vừa ra khỏi phủ lànàng giống như oan hồn quấn lấy ta, nhất định muốn giết ta, ta có hỏinàng là tại sao lại muốn giết ta, ta không nói, chết tiệt là võ côngnàng ta rất lợi hại………..”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Nói như vậy là đệ không đánh lại nàng ta?”. Nếu như bị một người có võ công cao đuổi giết thì tính chất sự việc đã thayđổi.
Phong Linh ngó hắn. “Ngươi không có việc gì chứ?”.
Mặc dù hơi mất thể diện nhưng Dạ Dập Tuyên chỉ có thể chỉ chỉ ra ngoài cửa. “Ta có hộ vệ”.
“Ha ha,……….”. Phong Linh cười lớn. “Tiểu Tuyên Tuyên ơi tiểu TuyênTuyên, ngươi mà cũng có lúc phải mang hộ vệ ra cửa, ta thật là muốn gặpmặt vị nữ hiệp kia một lần”.
Đột nhiên, sắc mặt Dạ Dập Tuyên biến đổi, nhìn chằm chằm cửa lớn, lẩm bẩm nói. “Như ngươi mong muốn, nàng đã tới rồi………”.
Đứng ở cửa là một nữ nhân đang tức giận đùng đùng, xinh xắn, lanh lợi,cả người là màu đỏ rực, trong tay nắm một cây roi da màu đen. Nàng nhìnchăm chú vào Dạ Dập Tuyên, “Nếu như ngươi là nam nhân thì mau lăn ra đây cho ta!”.
Nàng ta vừa mở miệng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451574/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.