“Nguyệt, tại sao huynh phải giúp Tam Nương?”
Dưới ánh trăng, Dạ Lạc Dao bước vào Thanh Nhạc Cung, đi về phía nam nhân đang đứng trên bậc thềm, ngước nhìn hắn.
“Không phải huyng hi vọng ta thắng sao? Hoặc là nói, thật ra thì ngay từ đầu huynh đã nghiêng về phía Tam Nương?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Lạc Dao đầy ưu thương, biết rõ đáp án,nhưng vẫn muốn hỏi.
“Lạc Dao, không cần so với Tam Nương!” Thần Hoàng rũ mắt xuống, sóng mắt lưu chuyển khiếp người.
Dạ Lạc Dao run rẩy hỏi, “Nguyệt, có phải huynh thích Tam Nương không?”
Hắn không cần suy nghĩ, nhanh chóng trả lời, “Ừ. Rất thích.”
Dạ Lạc Dao vừa nghe lập tức rơi lệ, cảm giác tan nát cõi lòng, thân thểrun run, “Huynh nhất định phải tổn thương ta như vâỵ sao? Ngay cả khibiết rõ lý do duy nhất khiến ta ở lại hoàng cung là vì huynh, biết rõ ta vì huynh mà trả giá hết thảy?!”
Thần Hoàng bước xuống bậc thềm,chân thành nhìn Dạ Lạc Dao. Dạ Lạc Dao cho dù đang hết sức đau lòng, vẫn không kìm được mà rung động, bị hãm sâu vào đôi mắt đó, đây chính làsức quyến rũ của người nam nhân này. Chính vì vậy, Dạ Lạc Dao nhất địnhsẽ thua. Trong tình yêu, càng yêu nhiều sẽ càng bị thương nhiều.
Hắn vuốt ve hai má Dạ Lạc Dao, cười một tiếng, “Lạc Dao, chúng ta thành thân đi!”
Dạ Lạc Dao sửng sốt, không dám tin tưởng lỗ tai mình, nhưng lập tức, lắcđầu bật cười, lui về sau mấy bước, “Nguyệt, huynh thật sự rất tàn nhẫn!Chính miệng nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451565/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.