Phía sau sân khấu, Dạ Lạc Dao nhíu mày thật chặt, bài hát này rất kỳ quái,lần đầu tiên nàng ta nghe được giai điệu này. Nàng ta càng không nghĩđến giọng hát của Phong Tam Nương lại hay như vậy.
“Nhớ lại quákhứ, khổ sở tương tư vẫn không quên được, vì sao anh còn đến, đừng đụngđến tim em, yêu anh anh có tỏ, hôm nay anh nên biết, duyên khó khăn,tình khó khăn……..”.
Từ từ, Thần Hoàng buông tay ra, Phong Linh mở mắt.
“Ồn ào………..”.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
Phong Linh hoảng hốt trong chốc lát, sau đó nàng kịp phản ứng lại. “Ta cóthể, ta có thể hát…..”. Nàng bắt lấy tay Thần Hoàng hưng phấn nói. “Tacó thể tiếp tục đứng trên sân khấu, ta có thể hát, ta không sợ!”.
Thần Hoàng cười gật đầu. “Nàng luôn có thể”.
“Oa!”. Phong Linh kích động xoay quanh Thần Hoàng. “Ta làm được, ta làm được rồi”.
Dạ Vô Hàm nhìn hai người, yên lặng xoay người rời đi.
“Vương huynh………”.
Dạ Dập Tuyên lo lắng nhìn hắn. “Huynh biết đấy, Tam Nương chỉ………..”.
“Ta biết”.
Hắn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi bàn khách quý.
Dạ Mặc Cảnh cười, cầm chén trà thổi thổi. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
Dạ Dập Tuyên liếc hắn một cái, lười nói lại.
Cuộc thi chuẩn bị kết thúc, ba người cùng đứng trên sân khấu chờ đợi kếtquả. Ngoại trừ Phong Linh hai người còn lại đều khẩn trương.
Phong Linh vui vẻ chào hỏi với những người phía dưới, “xin chào, xin chào, các ngươi khỏe không…………”.
Dạ Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451563/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.