Phong Linh vuốt mi tâm, ngồi xuống tảng đá, ngẩng đầu nhìn hắn. “Lạc Dao công chúa rất thích ngươi”.
“Sau đó thì sao?”. Thần Hoàng nhếch mày lên, mặc dù trên mặt đang cườinhưng nụ cười đó như nói cho nàng biết, nếu như nàng còn nói lời chọcgiận hắn thì kết quả nàng sẽ phải gánh chịu.
“Ngươi không cảm thấy nên đem tình cảm của ngươi dành cho người đáng giá nhất sao?”.
Hắn cười lạnh, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào nàng. “Ta làm nàngcảm thấy chán ghét như vậy sao? Nàng coi ta như một bao đồ chán đến nỗimuốn đẩy cho người khác?”.
“Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, không phải….”.
“Tam Nương”.
Phong Linh quay đầu lại thì thấy Dạ Vô Hàm đi tới, trên khuôn mặt khôngphải là vẻ ưu nhã mà lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng, ThầnHoàng chậm rãi đứng lên, khóe miệng nở nụ cười.
Phong Linh nhíu mày, “Tại sao hai người các ngươi cứ gặp nhau là như oan gia thế?”.
Dạ Vô Hàm đi đến trước mặt nàng, kéo tay nàng. “Tại sao nàng lại tùy tiện đi loạn thế? Ở đây có nhiều người xấu, phải cẩn thận”.
Bỗng nhiên, một cái tay khác của Phong Linh cũng bị Thần Hoàng nắm. “Tam Nương, đừng làm rộn nữa, nàng theo ta hồi cung đi, chúng ta sắp làm hôn lễ rồi”.
“Tam Nương là phi tử của bổn vương, đương nhiên nàng phải về phủ của bản vương”.
“Ha ha, ngươi lại quên rồi, sáu năm trước ngươi đã hưu nàng, hiện tại nàng là thái tử phi của bản thái tử”.
Hai người cứ kéo như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451559/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.